Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

Ý nghĩa của tiền bạc

Ý nghĩa của tiền bạc
Trong tiểu thuyết Atlas Shrugged xuất bản năm 1957 với đề tài là "vai trò của trí tuệ trong sự tồn tại của con người", Ayn Rand đã đưa ra những khái niệm mới mẻ về giá trị của tiền bạc. Rằng ham mê tiền bạc không phải là nguồn gốc của mọi tội lỗi. "Sự ham mê tiền bạc tức là nhận thức được rằng tiền được làm ra nhờ năng lực của con người và là phương tiện để đổi lấy những gì xứng đáng nhất"... Tiền bạc chính là thước đo giá trị trí tuệ, đạo đức, năng lực và nhận thức của mỗi con người và của cả xã hội, là nguồn gốc của mọi điều tốt đẹp khi người ta nhận thức đúng đắn về giá trị của nó.
Tiền bạc có phải là nguồn gốc của mọi tội lỗi không? Nếu không thì nguồn gốc của đồng tiền là gì? Đó là một công cụ trao đổi, là biểu hiện vật chất của nguyên tắc giao dịch thương mại của con người. Trong đó, người ta trả giá cho giá trị họ nhận được. Đó không phải là công cụ của những người ăn mày đi xin ăn bằng những giọt nước mắt, cũng không phải là vũ khí của kẻ cướp dùng vũ lực để chiếm đạt của cải mà chỉ có những người biết lao động mới có khả năng làm ra đồng tiền. Bạn nhận những đồng tiền trả công cho nỗ lực của mình vì biết rằng bạn có thể dùng nó để đổi lấy sản phẩm do nỗ lực của người khác làm ra.
Đồng tiền tồn tại trong cái chân lý rằng mọi người có quyền sở hữu lao động và trí tuệ của anh ta. Nó không cho phép một sức mạnh nào có thể đại diện cho sức lao động của bạn, trừ khi đó là sự tự nguyện của một người bán sức lao động của anh ta để nhận tiền công. Đồng tiền chỉ cho phép những giao dịch đảm bảo lợi ích của hai bên trên cơ sở tự nguyện. Đồng tiền đòi hỏi bạn phải nhận ra rằng con người làm việc để nhận được lợi ích chứ không phải chịu thiệt hại, để có lợi nhuận chứ không phải mất mát; rằng đồng tiền không phải là trâu ngựa để mang trên vai những nỗi khổ cực của bạn; rằng bạn phải đem lại cho nó giá trị chứ không phải thương tổn: rằng sự ràng buộc giữa người với người là sự trao đổi hàng hoá chư không phải những khổ đau. Khi đó, khả năng lao động của một người sẽ là những gì mà anh ta được hưởng. Đó là những quy tắc sống mà công cụ biểu hiện của nó là đồng tiền.
Nhưng tiền chỉ là công cụ. Nó có thể đưa bạn đi bất cứ nơi nào bạn muốn nhưng không lái xe thay bạn. Nó giúp bạn thoả mãn những nhu cầu của mình, nhưng không đem lại cho bạn những nhu cầu đó. Tiền bạc không thể mua được hạnh phúc cho con người khi họ không hề biết hạnh phúc là gì, không thể đem lại những qui tắc về giá trị có giá trị, và cũng không đem lại mục đích khi anh ta không biết mình muốn gì. Đồng tiền không thể mua trí thông minh cho kẻ ngốc, mang lại sự thán phục cho kẻ hèn yếu, sự kính trọng cho kẻ bất tài. Những người muốn mua trí tuệ của những người tài giỏi hơn mình bằng tiền chứ không phải bằng lí trí thì cuối cùng sẽ trở thành nạn nhân của sự kém cỏi của chính anh ta.
Bản án một người đưa ra cho nguồn sống của mình thì cũng là lời tuyên án cho cuộc sống anh ta. Nếu cái nguốn sống ấy bị vấy bẩn thì anh ta đã tự làm hại cuộc sống của chính mình. Nếu bạn kiếm tiền bằng những việc làm không chính đáng, bằng việc thoả mãn những thói hư tật xấu hay sự dốt nát của người khác, bằng việc tiếp tay cho kẻ xấu, bằng việc hạ thấp nhân phẩm, bằng việc làm những điều bạn coi thường với hi vọng nhận được nhiều hơn khả năng của mình, thì đồng tiền bạn kiếm được chẳng đem lại chút vinh quang nào. Những thứ bạn mua bằng đồng tiền đó không phải là phần thưởng mà là nỗi ô nhục, không phải là chiến lợi phẩm mà là sự hổ thẹn. Khi đó bạn sẽ thấy rằng đồng tiền quả là tội lỗi bởi nó không giữ lại cho bạn lòng tự trọng, không cho phép bạn thích thú với những hành vi xấu xa của chính mình.
Bạn cho rằng lòng ham mê tiền bạc là nguồn gốc của mọi tội lỗi ư? Ham mê một thứ đồng nghĩa với am hiểu về nó và hiểu bản chất của nó. Ham mê tiền bạc tức là nhận thức được rằng nó được làm ra nhờ năng lực của con người và là phương tiện trao đổi lấy những sản phẩm xứng đáng nhất. Chỉ có những người bán rẻ tâm hồn mình mới là kẻ lớn giọng nói rằng họ căm ghét đồng tiền vì anh ta có lí do để nói như thế. Những người yêu tiền bạc sẵn sàng làm việc để có tiền và tin chắc rằng họ xứng đáng với những đồng tiền đó. Đồng tiền đòi hỏi rất cao về phẩm giá nếu con người muốn kiếm tiền và giữ được nó. Những người không có lòng can đảm, tự hào hay tự trọng; những người không cảm nhận được mặt tốt đẹp trong quyền lợi của anh ta đối với đồng tiền; những người không sẵn lòng bảo vệ đồng tiền mình làm ra như chính mạng sống của mình; những người cảm thấy có lỗi bởi sự giàu có của mình; tất cả họ sẽ chẳng sung túc được bao lâu. Họ sẽ là con mồi thơm cho những kẻ săn tiền, những kẻ đã rình rập từ lâu và chực xuất hiện khi đánh hơi thấy mùi của những kẻ xin được tha tội vì anh ta đang sở hữu một gia sản.
Đồng tiền là thước đo đạo đức của một xã hội. Khi thương mại được thực hiện không qua thoả thuận mà nhờ sự cưỡng ép, khi để được sản xuất bạn phải xin phép một kẻ không hề lao động, khi tiền chảy vào túi những người buôn bán những ân huệ thay cho hàng hoá, khi người ta trở nên giàu có nhờ vào quyền lực hay tiền hối lộ hơn là lao động, khi luật pháp lại đi bảo vệ những kẻ như thế chứ không phải là bạn, khi dối trá được tôn vinh còn thành thật bị trừng phạt; bạn sẽ thấy rằng xã hội đó đã đến hồi lụn bại. Đồng tiền cao quý đến nỗi nó không thể chung sống cùng súng đạn hay bạo lực. Nó không cho phép một xã hội tồn tại dựa vào một nửa là của cải kiếm được còn nửa kia là sự cướp bóc. Khi trong xã hội xuất hiện những kẻ phá hoại, chúng sẽ bắt đầu từ đồng tiền bởi đồng tiền là công cụ bảo vệ cho con người và cơ sở tồn tại của đạo đức.
Nếu bạn vẫn chưa khám phá ra đồng tiền là nguồn gốc của mọi điều tốt đẹp thì bạn sẽ phải đi đến chỗ tự huỷ hoại, Khi đồng tiền không còn là phương tiện giao dịch giữa người sẽ trở thành công cụ của chính mình. Xương máu, đòn roi, súng đạn hay đồng tiền – anh chỉ được chọn một và hãy nhanh lên bởi chẳng còn nhiều thời gian cho anh.

Chúng ta cần một nền “Tinh hoa trị” kiểu mới

Chúng ta cần một nền “Tinh hoa trị” kiểu mới

Trong thời kì hậu hiện đại, hậu cấu trúc của chúng ta, người dân trong một quốc gia chắc chắn sẽ không nhìn nhận xã hội theo cùng một cách. Có thể hình thành một lối nhìn chung của đa số, hay một đồng thuận chính trị, nhưng đồng thuận này chỉ có tính dân chủ, chứ không đảm bảo mọi người đều được tự do. Thêm vào đó, trong thời đại hậu-Mill, thế giới phương Tây cũng đã hiểu rõ tư duy đám đông có tác hại thế nào.
Margaret Thatcher từng có một tuyên bố nổi tiếng, rằng “Xã hội không tồn tại”. Nhưng một nhận thức về xã hội, về những niềm tin của nó và lí do tồn tại của nó, là một công cụ rất quan trọng để hình thành các tiêu chuẩn về nhân cách và lễ nghi. Đây từng là những chuẩn mực xã hội được khắc họa bởi thể chế “Tinh hoa trị” (Aristocracy). Sau đó, quá trình tái phân phối quyền lực – từ tay một thiểu số tinh hoa sang tay đám đông bình dân – đã mang lại nhiều tự do hơn cho đa phần dân chúng. Tuy nhiên, sự thiếu vắng những người lãnh đạo về mặt đạo đức là cái giá đắt mà chúng ta phải trả.
Chúng ta có khuynh hướng tin rằng nền đạo đức hiện đại của mình tinh vi hơn nhiều so với những giáo lí thiển cận của hệ luân lí Do Thái – Kitô. Tất nhiên, một nền luân lí lành mạnh sẽ không đàn áp một cách phi lí những cảm xúc và động lực của con người. Tuy vậy, khuynh hướng hiện đại của chủ nghĩa tương đối về mặt đạo đức cũng đang tỏ ra không lành mạnh lắm.
Nếu lái xe quanh thành phố trong một đêm thứ sáu hoặc thứ bảy, bạn sẽ thấy đường phố được tô điểm bới những bãi nôn và trang hoàng bằng những tên nát rượu. Cảnh này không có gì đáng khen. Trong khi những thói xấu sẽ mang vẻ quyến rũ nếu được tiết chế, sự lạm dụng chúng lại có hương vị quá tồi. Đây không phải là một hiện tượng mới. Người ta vẫn luôn cãi lộn trên đường phố, đái vào cột đèn, và làm những chuyện tương tự.
Tuy vậy, vào thời trước, những hành vi này chỉ thuộc về lớp người nghèo thất học, không có gì để mất, và đã vứt bỏ hi vọng vươn lên những tầng lớp cao hơn. Khi sự phân biệt đẳng cấp hàm ý hoặc thăng tiến trong thế giới, hoặc bị bỏ lại và thối rữa ở dưới đáy xã hội, những tầng lớp thấp, bị thôi thúc bởi khát vọng về địa vị xã hội cao hơn, sẽ có động lực phấn đấu để tự cải thiện chính mình.
Tất nhiên, tôi hiểu rằng do tính lưu động xã hội xã hội thường quá nghèo nàn, hầu hết nỗ lực của họ sẽ là vô ích. Tôi hoàn toàn ủng hộ một hệ thống cho phép những người xứng đáng thăng tiến dễ dàng hơn. Tuy nhiên, chúng ta hãy chú ý vào cụm từ “tự cải thiện chính mình”, và xem nó phản ánh điều gì.
Từ “cải thiện”, phải chăng, đang được dùng dưới một góc nhìn chủ quan và định kiến?
Quả là như vậy. Nhưng tôi đang dùng thuật ngữ này trong bối cảnh ngôn ngữ của hệ thống phân cấp xã hội, như cách mà người ta từng sử dụng chúng trước đây. Xin đừng quên rằng cụm từ “Tinh hoa trị” (Aristocracy) hàm ý “sự cai trị của những người có năng lực hàng đầu”. Vào lúc khởi thủy, người ta tin rằng giới tinh hoa được lựa chọn theo thánh ý của Thượng Đế. Vua có quyền thiêng liêng để lên ngôi, nên những tước hiệu mà vua ban cho quần thần cũng có tính thiêng liêng tương tự. Hệ tiêu chuẩn này chắc chắn không còn phù hợp với thời đại thế tục của chúng ta. Tuy nhiên, có những trách nhiệm bền vững gắn liền với hình thức ủy quyền này. Việc đi lệch khỏi những chuẩn mực đạo lí nghiêm ngặt có thể gây ra những scandal kinh khủng nhất. Một lãnh chúa ngoại tình có thể để lại những tai tiếng nào trong dư luận? Trong trường hợp đó, thực tế đã chứng minh rằng ông ta không phải là một người “hàng đầu”, mà trái lại, cũng yếu kém như phần còn lại trong chúng ta.
Ngày nay, chúng ta đều đã nhận ra rằng những danh nghĩa được thừa kế từ bẩm sinh không đảm bảo một nhân cách ưu việt. Trong các nhà vệ sinh công cộng thời hiện đại, các Nam tước và Tử tước cũng chỉ có những quyền tương tự như lớp bần dân. Thật tốt khi chúng ta đã tử bỏ niềm tin ngốc nghếch nơi những địa vị và danh hiệu được thừa kế qua các đời. Nhưng khi ngừng nhìn hệ thống Tinh hoa trị qua cặp kính màu hồng, chúng ta cũng đang mất niềm tin vào nó. Ngày nay, trong mắt chúng ta, các gia tộc lớn của nước Anh không còn là những tượng đài lấp lánh của sự đúng đắn và vĩ đại. Thay vào đó, chúng chẳng khác gì những bia đá đổ nát còn sót lại từ một thời đại bán khai. Tuy vậy, cần vượt qua sự đánh tráo khái niệm này. Cũng như những người Cộng sản từng đề nghị chúng ta không phán xét ý thức hệ của họ chỉ dựa trên những gì xảy ra ở thế giới Soviet – nơi học thuyết của Marx đã bị lợi dụng và hiểu sai, tôi cũng đưa ra một đề nghị tương tự với mọi người, rằng không nên phán xét chính thể Tinh hoa trị chỉ dựa trên tầng lớp quí tộc Anh hiện đang nhân danh nó.
Thời nay, thần quyền của vua chúa không còn tồn tại. Những chính thể Tinh hoa trị mà chúng ta định thiết lập không thể đặt nền tảng trên nền đạo đức giả Do Thái – Kitô. Ngày nay, chúng ta đã hiểu rằng li hôn đôi khi cũng có giá trị như đám cưới; rằng bà mẹ đơn thân không phải là điều đáng xấu hổ hay dẫn đến con cái hư hỏng; rằng đồng tính luyến ái không phải là một tội lỗi, cũng không trái lẽ thường. Vì vậy, đã đến lúc chúng ta nhìn cụm từ “Tinh hoa trị” bằng một con mắt khác.
Theo tôi thấy, tính chất Tinh hoa trị đặc biệt cần thiết trong thời đại vô thần. Nếu những tiêu chuẩn Nhân Tính từng chỉ xếp sau Thiên Tính, hay tính Thượng Đế thiêng liêng, thì giờ đây, Nhân Tính cần được tôn vinh để thay thế cho Thiên Tính. Ngày nay, những đức tính ngụ ý trong khái niệm “một quí ông”: danh dự, tinh thần thượng võ, lòng can đảm, lòng trung thành, kiên nhẫn, tiết độ, và sự hào phóng, tình yêu, .v.v., tất cả vẫn còn thống trị.
Về mặt thực tế mà nói, hệ thống đẳng cấp, khi dựa trên sự thừa nhận những khiếm khuyết nội tại trong mỗi người, ít nhất cũng khuyến khích mọi người hành xử tốt hơn. Giờ đây, khi hệ cấp bậc đã nằm trong đống đổ nát, chúng ta thấy những hành vi xã hội sai trái không còn là đặc quyền của lớp người cùng cực: sự thô tục đã trở thành một quyền bình đẳng của mọi người.
Nền Tinh hoa trị đưa chúng ta về với Plato và quan điểm của ông này về một nền Cộng hòa được điều hành bởi những vị vua hiền triết. Ông chủ trương trao quyền lãnh đạo xã hội cho những người đàn ông có dũng khí đạo đức, trung thực, thanh liêm, thông thái và văn minh.
Ngày nay, giới quí tộc của nước Anh rất hiếm khi đáp ứng được những tiêu chí này. Thay vào đó, là việc ỉm đi những scandal, trừng phạt những quí tộc “lạc đàn”, và cầu khấn thần thánh. Bây giờ, khi hệ thống cũ đã sụp đổ, chúng ta thấy giới trẻ tìm kiếm một hình mẫu thay thế (để đáp ứng nhu cầu bắt chước cố hữu của họ) nơi các ngôi sao và những người theo chủ nghĩa vật chất, với hệ lụy là nền giáo dục, văn hóa và đạo đức nhanh chóng suy đồi. Mọi lẽ phải đều được hi sinh để phục vụ Cái Tôi – thứ đã được suy tôn thành thần thánh. Tuy nhiên, nếu có thể thay thế những biểu tượng của chủ nghĩa vị kỉ thời hiện đại bằng một tầng lớp tinh hoa thật sự, những người đại diện cho một hệ giá trị xứng đáng để ngưỡng mộ hơn, chúng ta sẽ thấy xã hội nhanh chóng được cải thiện, văn hóa cao cấp lên ngôi, cái đẹp và lễ nghĩa lại đua nở như trong thời đại huy hoàng. Quan điểm của xã hội, một lần nữa, sẽ được dẫn dắt bởi lớp người có tham vọng vươn tới những cấp độ cao hơn về tinh thần và đạo đức.

http://bookhunterclub.com/chung-ta-can-mot-nen-tinh-hoa-tri-kieu-moi/

Học để có kiến thức, không vì bằng cấp

Học để có kiến thức, không vì bằng cấp

Qua cách học và cách dạy hiện nay ta có cảm tưởng rằng mục tiêu của sinh viên là học để lấy bằngvà mục tiêu của các trường cũng là dạy để cấp bằng. Thực trạng đào tạo hiện nay phản ánh khá rõ cách hiểu sai về mục tiêu đào tạo. Vì hiểu mục tiêu đào tạo là có bằng nên hiện nay các trường chỉ cố gắng cung cấp một số lượng kiến thức nhất định đủ để cấp được bằngcho sinh viên. Chắc không ai tưởng tượng nổi là trong kỷ nguyên của tri thức, trong thời đại của internet, mà ở các trường đại học hàng đầu của thủ đô, khi đi ngang các lớp học, chúng ta vẫn nghe tiếng các giảng viên đọc chính tả cho sinh viên chép kiến thức!!! Ở đây chúng ta chưa bàn về chất lượng của kiến thức được đọc để chép, bởi vì, khi mục tiêu đã sai thì không cần bàn về chất lượngcủa công việc thực hiện mục tiêu nữa. Chúng ta phải giảng bài chứ không thể đọc bài giảng, nhất là trong việc đào tạo các doanh nhân.

Doanh nhân là những người có năng lực làm việc độc lập cao không cần ai phải đọc thay họ. Để sự nghiệp đào tạo có hiệu quả, ta phải làm cho người học và người dạy thấu hiểu mục tiêu đào tạo. Theo tôi mục tiêu đào tạo phải là học để có nghề và khi tốt nghiệp và khi tốt nghiệp phải có đủ năng lực để hành nghề. Còn văn bằng chỉ là chứng chỉ chứng tỏ đã học xong một nghề chứ không phải là mục tiêu đào tạo. Không nên lầm lẫn giữa mục tiêu và phương tiện.

Để làm tốt bất cứ công việc gì chúng ta cần có kiến thức, kỹ năng và thái độ. Trong ba tiêu thức trên kiến thức chỉ là thứ yếu, bởi vì, trong thời đại internet kiến thức là quá nhiều, tha hồ mà sử dụng. Nhân đây, ta cũng hiểu thêm về khái niệm người cán bộ "vừa hồng, vừa chuyên" của Bác Hồ. "Hồng" cần được hiểu là thái độ đối với công việc, đối với tập thể, đối với xã hội, chứ nhiều người chỉ hiểu "hồng" là tư tưởng. Còn "chuyên" cần được hiểu là kỹ năng chuyên môn chứ không phải chỉ là kiến thức, kiến thức không có kỹ năng chỉ là "màu xám" không mang lại hiệu quả cho công việc. Hiểu rõ mong muốn của Bác, chúng ta phải thay đổi ngay phương pháp giảng dạy để đáp ứng mục tiêu đào tạo là đào tạo ra các kỹ sư và cử nhân có năng lực làm việc với hiệu quả cao. "Vì lợi ích trăm năm trồng người", đầu tư lớn nhất, ảnh hưởng nhiều nhất đến sự phát triển của đất nướclà đầu tư vào giáo dục và đào tạo. Nguyên nhân của mọi nguyên nhân lãng phí là con người, chúng ta đang lãng phí 4 đến 5 năm ngồi ghế nhà trường của nhiều thế hệ sinh viên và sự lãng phí này ảnh hưởng kéo dài hàng trăm năm. Việc thay đổi ngay phương pháp giảng dạy là đòi hỏi cấp thiết nhất của quốc gia, nhất là chúng ta đang mong muốn đẩy nhanh quá trình hội nhập quốc tế.

Vai trò của doanh nhân ngày càng được đánh giá cao trong công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Họ đã tạo ra của cải vật chất, tạo ra công ăn việc làm cho xã hội. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ với nhà nước, các doanh nhân còn trích một phần lợi nhuận của mình để làm nhà tình nghĩa, ủng hộ đồng bào bị thiên tai, kiên cố hóa trường học… Họ luôn được báo chí ca ngợi vì các nghĩa cử cao đẹp nói trên. Ở đây ta cần bàn thêm về vai trò của doanh nhân trong việc đào tạo các doanh nhân mới lập nghiệp và các doanh nhân tương lai hiện đang ngồi trên ghế nhà trường.

Cổ nhân nói: "Nghe-quên, thấy-nhớ, làm-hiểu". Vì vậy chỉ dựa vào các giảng viên của các trường đại học để đào tạo các doanh nhân thì khó mà thành công. Ta chưa bao giờ cầm vô lăng thì không thể dạy người khác lái ô tô. Nếu chưa làm doanh nghiệp mà dạy các giám đốc về kỹ năng lãnh đạo, kỹ năng quản lý thì chắc chắn rằng hiệu quả sẽ rất thấp. Chính phủ và các ngành liên quan cần phải có chế tài để thu hút các doanh nhân tham gia trực tiếp vào công tác đào tạo. Một doanh nhân một ngày có thể thu nhập hàng ngàn USD, nếu đi dạy học thì khó ai có thể trả trên một triệu đồng một ngày. Đấy là chưa nói công chuẩn bị bài giảng, rồi còn phải học dạy mới dạy học được chứ. Các doanh nhân có thể bỏ ra hàng chục triệu đồng, thậm chí hàng tỷ đồng để làm công tác từ thiện. Vì vậy, trong lúc chờ có chế tài, một lần nữa lại phải cần đến trách nhiệm xã hội của các doanh nhân. Để đất nước phát triển nhanh hơn và để hàng ngũ doanh nhân ngày càng hùng mạnh hơn, chính các doanh nhân chúng ta phải có nghĩa vụ và trách nhiệm trong việc đào tạo các doanh nhân tương lai.

http://www.chungta.com/nd/tu-lieu-tra-cuu/hoc_de_co_kien_thuc_khong_vi_bang_cap-c.html

Thao túng nhu cầu về niềm tin

Thao túng nhu cầu về niềm tin
Tập thể của ta lớn mạnh và ta đã cấu trúc nó như nhà thờ. Két của ta bắt đầu đầy những tiền hiến cúng của các đồ đệ. Nhưng ta đừng bao giờ tỏ ra khát tiền và cần đến quyền lực của đồng tiền. Chính vào lúc này ta nên nguỵ trang nguồn thu nhập.
Các môn đồ muốn tin rằng khi theo ta, họ sẽ được mọi thứ tốt lành từ trên trời rơi xuống. Bằng cách sống trong sự xa hoa, ta trở nên bằng chứng sống động rằng hệ thống niềm tin do ta đề xướng là có giá trị thực tiễn. Đừng bao giờ để môn đồ biết rằng sự giàu sang của ta đến từ túi tiền của họ, ngược lại hãy diễn cho họ tin rằng ta phú quý là nhờ vào việc thực hành các phương pháp của giáo phái. Môn đồ sẽ răm rắp bắt chước từng cử chỉ của ta với hy vọng là họ sẽ được như ta, và lòng nhiệt tình sẽ che mắt khiến họ không phát hiện ra bản chất lừa bịp của ta.
Sinh viên ra trường đa phần quan tâm đến chuyện "kiếm tiền" hơn là kiếm kiến thức, trang bị kỹ năng cho mình. Vì mê "kiếm tiền" nên đâm ra thói quen ăn nói nhăng cuội mà chính bản thân cũng không hay. Họ bảo các công ty tuyển dụng yêu cầu có kinh nghiệm nhưng họ mới ra trường làm gì có được. Vấn đề không phải là kinh nghiệm mà là làm sao để cho nhà tuyển dụng thấy được tiềm năng của các bạn, người như các bạn vô cùng nhiều nhưng các bạn không cho họ thấy lợi thế cạnh tranh của bạn là gì. Để có được lợi thế cạnh tranh trong công việc, ứng xử thì sách, Internet, Google là điều không thể thiếu nhưng các bạn dùng nó cho những thú vui rẻ tiền.
Nhân sự là vấn đề sống còn của doanh nghiệp, xa hơn là của quốc gia và xã hội. Mặc dù sinh viên VN mỗi năm tốt nghiệp rất nhiều nhưng rất khó để doanh nghiệp tuyển dụng ứng viên tốt. Vì nhân lực yếu kém nên các doanh nghiệp FDI ở VN vì tài nguyên và nhân công rẻ mạt (gia công kiếm đồng lẻ của nước ngoài). Nếu muốn thay đổi FDI với lý do công nghệ cao, nhân lực tốt thì chỉ còn cách học tập và tư duy; không thì vẫn mãi kiếm tiền bằng cách cào tài nguyên đi bán, ô nhiễm và huỷ hoại môi trường, đời sống của chính các bạn.
Con người có 2 phần để làm việc, phần mềm và phần cơ bắp. Phần cơ bắp là từ cổ trở xuống chiếm khoảng 95% trọng lượng cơ thể, nếu dùng nó để kiếm tiền ở VN thì không quá 25 dollar/ ngày; nếu dùng phần mềm - phần từ cổ trở lên để kiếm tiền thì vô giá, ngoài tiền bạc nó còn mang lại nhiều giá trị vô hình khác. Ví dụ thực tế như Apple, mỗi cái iPhone mang lại lợi nhuận cho họ khoảng 300 dollar trong khi phần cơ bắp Foxconn đối tác sản xuất của họ Foxconn là 7 dollar trên mỗi sản phẩm. Chọn phần cứng hay phần mềm?
Thật ái ngại các khoá học làm giàu, các cuốn sách có tựa đề làm giàu, bí quyết kiếm tiền tỷ, triệu đô...

Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2015

BỎ SMARTPHONE XUỐNG VÀ TẬP NHỮNG THÓI QUEN GIÚP BẠN THÔNG MINH HƠN

[BỎ SMARTPHONE XUỐNG VÀ TẬP NHỮNG THÓI QUEN GIÚP BẠN THÔNG MINH HƠN]

Bạn muốn mở rộng tâm trí của bạn? Một chút nỗ lực mỗi ngày sẽ giúp bạn đi đường chặng đường dài hơn bạn nghĩ. Trong một chủ đề thảo luận trên điễn đàn Quora với nội dung "Bạn sẽ làm gì để có thể thông minh hơn mỗi ngày?", các thành viên tham gia chia sẻ những thói quen nhằm đẩy bộ não của họ.

Dưới đây là một số hành động đơn giản có thể giúp bạn trở thành một người thông minh hơn.

1. Nghĩ ra 10 ý tưởng mỗi ngày

Hãy suy nghĩ về làm thế nào để bớt nghèo, làm thế nào để giải quyết một vấn đề hàng ngày bạn gặp phải, những ý tưởng làm phim thú vị hoặc bất cứ điều gì. Đừng quan trọng hóa việc chủ đề của những ý tưởng của bạn rơi vào đâu, miễn là bạn đang làm việc và tập luyện với bộ não của mình. Danh sách ý tưởng của bạn thậm chí có thể dẫn tới một dự án khởi nghiệp hoặc một chủ đề viết lách thú vị.

2. Đọc báo

Nó sẽ giúp bạn trở nên nhạy cảm hơn về những điều quan trọng xảy ra xung quanh câu chữ. Bạn sẽ học được cách tạo ý kiến riêng của mình và kết nối các những dấu chấm tưởng chừng không liên quan. Hay bạn có thể có nhiều thứ để nói chuyện trong các bữa tiệc hay với bạn bè.

3. Chơi trò chơi phản biện

Hãy nhớ đến điều gì đó bạn vừa học được và tạo ra một quan điểm về nó mà chưa từng xuất hiện trong tâm trí bạn. Và giờ thử tìm bằng chứng, các ý tưởng cho bằng chứng mới sẽ làm thay đổi ý kiến của bạn. Lặp lại điều này mỗi ngày, bạn sẽ trở nên nhanh nhạy và suy nghĩ vượt ra khỏi lối mòn thường gặp.

Nếu bạn cảm thấy khó khăn, hãy thử đọc phần đánh giá, phê bình trên các tờ báo. Chúng sẽ giúp bạn hiểu cách người khác lập luận và bày tỏ ý kiến của mình.

4. Đọc một chương tiểu thuyết hoặc một cuốn sách

Bạn nên đặt mục tiêu đọc một cuốn sách một tuần. Bạn luôn có thể tìm ra những khoảng thời gian để đọc, dù là trên đường di chuyển hàng ngày hay trong khi xếp hàng chờ đơi. Goodreads là một cách tuyệt vời để theo dõi lại những gì bạn đọc cũng như tìm những người cùng mục tiêu như bạn.

Những cuốn sách viễn tưởng là nguồn thông tin vô cùng tuyệt vời để hiểu về các nhân vật hay quan điểm từ góc độ những người khác. Trong khi các cuốn sách không phải viễn tưởng hay tiểu thuyết lại giới thiệu cho bạn các chủ đề mới từ chính tri, kinh doanh đến tâm lý.

5. Thay vì xem TV hãy xem video giáo dục

Đôi khi, điều này còn hơn thú vị hơn khi xem về một chủ đề bạn yêu thích hơn là đọc về chúng và bạn có thể học hỏi rất nhiều từ kinh nghiệm của mọi người.

Bạn có thể tìm thấy niềm vui, những video giáo dục trên Khan Academy hoặc TED hay trên kênh Youtube của SmarterEveryDay.

6. Theo dõi những nguồn thông tin thú vị

Một cách khác là theo dõi những trang tin thú vị trên Facebook và Twitter bạn sẽ luôn luôn học được điều gì mới khi bạn nhìn vào newsfeed của mình. Ví dụ, nếu bạn muốn theo kịp với những tin tức mới nhất trong khoa học và công nghệ, đăng ký với "I F------ Love Science" trên Facebook. Hoặc đăng ký email theo dõi từ Cal Newport’s Study Hacks hay Today I Found Out.

7. Kiểm tra những nguồn kiến thức yêu thích của bạn

Mỗi ngày hãy lướt qua Quora, Stack Overflow hay các blog đặc biệt hoặc bất kỳ nguồn nào khác thỏa mãn cơn đói của bạn cho kiến thức. Đây là một thói quen rất dễ dàng, bởi vì người dùng khác đang tạo ra những nội dung cho bạn, tất cả việc bạn phải làm là theo dõi các chủ đề thú vị dành cho mình. Hãy thử sử dụng Pocket để lưu các bài báo để đọc sau này và sau đó cố gắng để có được lướt qua chúng trước khi đi ngủ vào ban đêm.

8. Chia sẻ những gì bạn học được với người khác

Nếu bạn tìm thấy một người nào đó để thảo luận và phân tích ý kiến, các bạn có thể thu nhận thêm kiến thức của nhau và đạt được những triển vọng mới. Ngoài ra, khi bạn có thể giải thích ý tưởng cho người khác có nghĩa là bạn đã chắc chắn nắm vững các khái niệm. Bạn thậm chí có thể chia sẻ những gì bạn học mà không cần trực tiếp nói chuyện với một ai đó. Nhiều người thích lập những blog để họ có thể kết nối với những người khác trực tuyến.

9. Làm cho 2 danh sách việc cần làm: Một kỹ năng làm việc liên quan đến bạn muốn học bây giờ và một trong những điều bạn muốn đạt được trong tương lai.

Google Docs là một cách thuận tiện để theo dõi 2 danh sách của bạn. Đối với cả hai, hãy quyết định những gì bạn muốn tìm hiểu, tìm kiếm các nguồn sẽ dạy cho bạn những kỹ năng này và sau đó làm việc với chúng mỗi ngày.

Ví dụ, nếu bạn làm việc trong một lĩnh vực liên quan khoa học máy tính, danh sách đầu tiên của bạn có thể viết ra là học cái gì mới trong Python một ngày hoặc là thử sử dụng MongoDB một ngày khác.

Đối với danh sách thứ hai của bạn, bạn có thể nghĩ về những mục tiêu dài hạn, chẳng hạn như việc bạn muốn tham gia vào ngành tiếp thị hoặc kiến trúc. Viết ra những bước nhỏ, bạn cần phải làm để đạt được mục tiêu đó, cho dù đó là bằng cách đọc các chuyên gia trong các lĩnh vực hoặc tham gia lớp học tại một trường đại học địa phương.

10. Viết một danh sách tôi đã làm

Vào cuối mỗi ngày, hãy viết ra những gì bạn đã hoàn thành. Điều này sẽ giúp bạn cảm thấy tốt hơn về tất cả những điều bạn thực hiện, đặc biệt là nếu bạn đang cảm thấy chán nản. Nó cũng sẽ giúp bạn thấy rõ mình đang hiệu quả ra sao và tái cấu trúc lại danh sách việc cần làm của mình như thế nào trong ngày hôm sau.

11. Bắt đầu danh sách Dừng thực hiện

Để xóa bỏ sự lộn xộn về tinh thần, hãy lưu ý những cách vô thức lãng phí thời gian của mình. Hãy phá vỡ những thói quen cũ và dành thời gian cho thói quen mới tốt hơn. Như Warren Buffett cho biết, "Sự khác biệt giữa những người thành công và những người rất thành công là rất thành công nói 'không' với hầu như tất cả mọi thứ.”

12. Viết ra những gì bạn đã học

Bạn có thể bắt đầu một blog hoặc sử dụng một ứng dụng như Inkpad để giúp bạn theo dõi tất cả mọi thứ bạn tìm hiểu. Đây không chỉ là cách làm tuyệt vời để lưu trữ mọi thứ bạn đang làm mà còn là thứ giữ động lực, trách nhiệm cho bạn. Bạn sẽ muốn tìm hiểu thêm nếu bạn biết rằng đây là ngày cuối bạn sẽ phải viết về nó.

10 CHIẾN LƯỢC THAO TÚNG ĐÁM ĐÔNG - Bạn có thuộc về đám đông không?

10 CHIẾN LƯỢC THAO TÚNG ĐÁM ĐÔNG - Bạn có thuộc về đám đông không?
[Social Development - #Wegreen]

Tại sao ở Việt Nam Facebook bị chặn nhưng những web sex không bị chặn? Tại sao giáo dục nước nhà vẫn đang trì trệ trong khi có những mô hình giáo dục tiến bộ như trường thực nghiệm Công nghệ Giáo dục của GS. TSKH. Hồ Ngọc Đại? Tại sao ở các nước tiến bộ thì "chúng" được gọi là "phe đối lập" còn ở nước ta bị gán cho là thành phần "suy thoái"? Tại sao các thông tin lá cải Sex - Sock - Sến lại tràn ngập trên các tờ báo mạng, trong khi những tin về như về thay đổi Hiến Pháp thì có đến 40% dân chúng không hay biết đến?

Qua bài viết sau đây, chúng tôi hy vọng có thể giúp bạn đọc có một cái nhìn về hậu cảnh về những việc đang được xem là đương nhiên trong xã hội Việt Nam hiện nay do Noam Chomsky, nhà ngôn ngữ học, triết học, nhà hoạt động chính trị nổi tiếng, xây dựng. Đây là một danh sách mười chiến lược thao túng đám đông mà ông quan sát được qua các phương tiện truyền thông:

1 / CHIẾN LƯỢC PHÂN TÂM

Yếu tố thiết yếu của việc kiểm soát xã hội, chiến lược chuyển hướng bao gồm chuyển hướng sự chú ý của công chúng đối với các vấn đề quan trọng và những thay đổi do giới tinh hoa chính trị và kinh tế quyết định, thông qua việc đưa ra một loạt thông tin tràn ngập liên tục nhưng ít có ý nghĩa. Chiến lược phân tâm cũng rất quan trọng nhằm ngăn cản công chúng tiếp cận những kiến thức cần thiết trong các lĩnh vực khoa học, kinh tế, tâm lý học, sinh học thần kinh, và điều khiển học. “Hãy làm phân tâm sự chú ý của công chúng khỏi các vấn đề xã hội thiết thực, hấp dẫn họ bằng những vấn đề không quan trọng thực sự. Tiếp tục làm họ bận rộn, bận rộn, bận rộn, không có thời gian để suy nghĩ, và trở lại chuồng với các động vật khác. ” (Trích từ ” Vũ khí im lặng cho cuộc chiến thầm lặng”- “Armes silencieuses pour guerres tranquilles”)

2/ TẠO RA VẤN ĐỀ VÀ SAU ĐÓ CUNG CẤP CÁC GIẢI PHÁP

Phương pháp này còn được gọi là “vấn đề-phản ứng-giải pháp.” Đầu tiên, người ta tạo ra một vấn đề, một “tình huống” dự định để gây nên phản ứng nhất định đối với công chúng, khiến công chúng yêu cầu thực thi các biện pháp mà kẻ thao túng muốn công chúng chấp nhận. Ví dụ: để cho bạo lực đô thị phát triển, hoặc tổ chức các cuộc tấn công đẫm máu, để công chúng yêu cầu luật về an ninh với giá phải trả là quyền tự do hạn chế. Hoặc: tạo ra một cuộc khủng hoảng kinh tế mà sự suy giảm các quyền xã hội và loại bỏ các dịch vụ công được chấp nhận như một “điều ác cần thiết”.

3 / CHIẾN LƯỢC SUY GIẢM DẦN

Để chấp nhận một biện pháp khó chấp nhận, đơn giản là chỉ việc áp dụng nó dần dần trong khoảng thời gian 10 năm. Đó là cách mà theo cách này các điều kiện kinh tế xã hội mới hoàn toàn (theo chủ nghĩa tân tự do) đã được áp đặt trong những năm 1980-1990. Thất nghiệp tràn lan, bấp bênh, tính linh hoạt, phi địa phương hóa, tiền lương không còn có thể đảm bảo một thu nhập xứng đáng, nhiều thay đổi như vậy có thể đã mang lại một cuộc cách mạng nếu như được áp dụng đột ngột.

4 / CHIẾN LƯỢC TRÌ HOÃN

Một cách khác để những quyết định không được lòng dân được chấp nhận là trình bày nó như là một “đau đớn nhưng cần thiết”, đạt được sự chấp nhận của công chúng trong hiện tại cho việc áp dụng trong tương lai. Luôn luôn là dễ dàng hơn nếu chấp nhận sự hy sinh trong tương lai thay vì ngay lập tức. Trước tiên, bởi vì những hiệu quả này không xảy ra ngay lập tức. Thứ hai, bởi vì công chúng vẫn có xu hướng mong đợi một cách ngây thơ rằng “tất cả mọi thứ sẽ tốt hơn vào ngày mai” và rằng sự hy sinh cần thiết có thể tránh được. Cuối cùng, nó cho phép công chúng có thời gian làm quen với ý tưởng về sự thay đổi và chấp nhận nó miễn cưỡng khi thời điểm đến. Vdu: một đạo luật đánh thuế hay thu phí sẽ không áp dụng bây giờ mà áp dụng sau đó từ 6 tháng đến 1 năm.

5 / NÓI VỚI CÔNG CHÚNG NHƯ NÓI VỚI TRẺ EM CÒN ÍT TUỔI

Hầu hết các quảng cáo nhằm vào công chúng sử dụng một diễn ngôn, lý luận, nhân vật ,và phong cách “trẻ con hóa” (infantilizing) , như thể người xem là một đứa trẻ nhỏ tuổi hoặc tâm thần khuyết tật. Chúng ta càng tìm cách đánh lừa người xem thì càng sử dụng một phong cách “trẻ con hóa” . Tại sao? “Nếu người ta nói với một người như nói với một đứa trẻ 12 tuổi, thì do ám thị, người này với một xác xuất lớn sẽ trả lời hoặc phản ứng đang lập luận của một đứa trẻ 12 tuổi. ” (Trích từ ” Vũ khí im lặng cho cuộc chiến thầm lặng”- “Armes silencieuses pour guerres tranquilles”)

6/ KÊU GỌI TÌNH CẢM HƠN LÀ LÝ TRÍ

Kêu gọi tình cảm là một kỹ thuật cổ điển khiến người ta bỏ qua các phân tích lý tính hay các lý luận phê bình. Ngoài ra, việc sử dụng ngôn ngữ cảm xúc mở cánh cửa cho vô thức để đưa vào các ý tưởng, ham muốn, sợ hãi, xung động, hoặc hành vi …

7 / DUY TRÌ CÔNG CHÚNG TRONG TÌNH TRẠNG NGU ĐỘN

Làm sao để công chúng không có khả năng hiểu biết về kỹ thuật và các phương pháp được sử dụng để kiểm soát và nô lệ họ. “Chất lượng giáo dục cho các tầng lớp thấp kém hơn phải là kém nhất, do đó hố sâu ngăn cách dốt nát cách biệt giữa tầng lớp thấp với tầng lớp thượng lưu luôn tồn tại và mãi khó hiểu đối với tầng lớp thấp hơn.”(Trích từ ” Vũ khí im lặng cho cuộc chiến thầm lặng”- “Armes silencieuses pour guerres tranquilles”)

8/ KHUYẾN KHÍCH CÔNG CHÚNG THỎA MÃN TRONG TRẠNG THÁI TỒI TỆ

Khuyến khích công chúng cảm thấy “thú vị” (cool) đối với những thứ tồi tệ, tầm thường, vô học

9 / THAY THẾ SỰ PHẢN KHÁNG BẰNG CẢM GIÁC TỘI LỖI

Làm các cá nhân tin rằng duy nhất mình chịu trách nhiệm cho sự bất hạnh của mình, vì thiếu thông minh, khả năng, hay nỗ lực. Vì vậy, thay vì nổi loạn chống lại hệ thống kinh tế, cá nhân tự phá giá và cảm thấy tội lỗi, tạo ra trầm cảm, điều này gây nến tình trạng suy sụp mà một hiệu quả là sự ức chế hành động. Và không có hành động, không có phản kháng! …

10 / BIẾT TỪNG CÁ NHÂN TỐT HƠN SO VỚI HỌ BIẾT MÌNH

Trong 50 năm qua, những tiến bộ nhanh chóng trong khoa học đã tạo ra một hố ngăn cách ngày càng tăng giữa kiến thức công chúng và kiến thức do tầng lớp tinh hoa cầm quyền nắm giữ và sở hữu. Nhờ vào tiến bộ cách ngành sinh học, sinh học thần kinh và tâm lý học ứng dụng, “hệ thống” đã đạt được kiến thức tiên tiến về con người, cả về thể chất và tâm lý. Hệ thống đã hiểu một các nhân bình thường hơn là họ hiểu bản thân mình. Điều này có nghĩa rằng trong nhiều trường hợp, hệ thống có quyền kiểm soát và nhiều quyền lực với cá nhân hơn so với cá nhân đối với chính họ.
_____________________________

Tác giả: Noam Chomsky
Dịch giả: Đào Trung Thành.https://www.facebook.com/dtthanh
Dịch từ bản gốc tiếng Pháp: http://batizen.blogspot.com/2011/03/les-dix-strategies-de-manipulation-de.html#.Um_zE3BT5lg

NELSON MANDELA VÀ 8 BÀI HỌC CHO NHÀ LÃNH ĐẠO

NELSON MANDELA VÀ 8 BÀI HỌC CHO NHÀ LÃNH ĐẠO
[Personal Development - #Wegreen]

Nelson Rolihlahla Mandela, sinh ngày 18/07/1918 là tổng thống Cộng hòa Nam Phi đầu tiên đắc cử trong một cuộc bầu cử dân chủ hoàn toàn đại nghị.

Nelson Rolihlahla Mandela đã lật đổ chế độ phân biệt chủng tộc Nam Phi và tạo nên nước Cộng hoà Nam Phi bằng việc biết rõ ràng khi nào và bằng cách nào chuyển tiếp giữa các vai trò của ông như chiến sĩ, người cảm tử, nhà ngoại giao và chính khách. Ông là một chiến thuật gia bậc thầy.

Dưới đây là 8 bài học mà Mandela đã tiết lộ về đức tính của một nhà lãnh đạo:

1. DŨNG CẢM KHÔNG PHẢI LÀ “BẤT” SỢ - NÓ TRUYỀN CẢM HỨNG KHIẾN NHỮNG NGƯỜI KHÁC VƯỢT LÊN TRÊN CẢ LÒNG DŨNG CẢM

Mandela đã từng cảm thấy sợ khi ông tham gia phong trào bí mật, trong thời điểm diễn ra phiên toà Rivonia đã khiến ông lâm vào cảnh tù đày, trong thời kì sống trên đảo Robben. "Tất nhiên tôi đã cảm thấy lo sợ. Tôi không thể giả bộ rằng tôi dũng cảm, và rằng tôi có thể đánh bại cả thế giới. Nhưng là người lãnh đạo, bạn không thể để cho mọi người biết. Bạn phải trình diễn một vẻ mặt ấn tượng".

Và điều ông học làm thật là đáng quý: giả bộ và bằng sự giả bộ, gây cảm hứng cho người khác. Đó chính là một loại kịch câm hoàn hảo mà Mandela đã diễn trên đảo Robben, nơi ông có nhiều điều để sợ. Những tù nhân cùng thời gian với ông kể, chỉ dõi theo Mandela đi ngang qua sân, dáng người vươn thẳng và tự hào, cũng đủ để giúp họ sống qua được những ngày đó. Ông biết rõ ông là hình mẫu cho những người khác, và điều đó tiếp sức cho ông chiến thắng nỗi sợ của riêng mình.

2. CHỈ HUY TỪ PHÍA TRƯỚC - NHƯNG ĐỪNG ĐỂ LẠI MỌI NGƯỜI PHÍA SAU

Đối với Mandela, việc từ chối thương thuyết là sách lược, không phải là nguyên tắc. Trong suốt cuộc đời mình, ông luôn phân biệt rõ điều này. Nguyên tắc không lung lay của ông - lật đổ chế độ phân biệt chủng tộc Apartheid, và giành được quyền bầu cử cho mỗi người - đã là nguyên tắc bất biến. Nhưng hầu hết những điều giúp ông đạt được mục đích đó được ông gọi là sách lược.

Nhà tù đã cho ông khả năng có tầm nhìn xa. Ông đã suy nghĩ không phải cho vài ngày, vài tuần, mà vài thập kỉ. Ông biết lịch sử đang đứng về phía ông, rằng kết quả là chắc chắn. Chỉ còn lại câu hỏi mọi điều xảy ra nhanh tới cỡ nào và đạt được điều đó bằng cách nào. Thỉnh thoảng ông vẫn nói: "Mọi điều cuối cùng sẽ tốt đẹp hơn". Ông luôn cố gắng cho điều cuối cùng đó.

3. CHỈ HUY TỪ PHÍA SAU - VÀ ĐỂ CHO MỌI NGƯỜI NHẬN THẤY RẰNG HỌ ĐANG Ở PHÍA TRƯỚC

Khi còn bé, Mandela đã bị ảnh hưởng rất nhiều bởi Jongintaba, một tù trưởng đã nuôi dưỡng ông. Khi Jongintaba có buổi chầu, những người đàn ông ngồi thành vòng tròn, và chỉ sau khi tất cả mọi người đã kết thúc ý kiến, tù trưởng mới bắt đầu nói. Công việc của một thủ lĩnh, ông Mandela quan niệm, không phải là bảo người khác làm gì, mà là tạo nên sự nhất trí. Ông vẫn thường nói: "Đừng tham gia vào cuộc tranh luận quá sớm".

“Mưu mẹo” của việc lãnh đạo là để cho bản thân bạn cũng bị người khác dẫn dắt. Ông nói: "Nhà lãnh đạo khôn ngoan là người biết thuyết phục mọi người làm mọi việc và làm cho họ tin rằng đó là ý tưởng của chính họ".

4. THẤU HIỂU KẺ THÙ - VÀ BIẾT RÕ MÔN THỂ THAO ĐỐI THỦ YÊU THÍCH

Đó là một chiến lược với cả hai nghĩa: bằng việc nói tiếng nói của kẻ thù, ông có thể hiểu được sức mạnh và điểm yếu, và dựa vào đó suy tính công thức cho sách lược.

Mandela là một luật sư, và trong tù ông đã giúp các cai ngục giải quyết các vấn đề liên qua đến pháp luật. Họ ít học hơn và không biết cách ăn nói như ông. Và điều lạ thường đối với họ là một người da đen sẵng lòng và có khả năng giúp đỡ họ. Ông Allister Sparks, nhà sử học vĩ đại nhất của Nam Phi, đã nói rằng những cai ngục này là "những gương mặt tàn nhẫn và cục súc nhất của chế độ Apartheid". Còn ông Mandela "nhận thấy rằng thậm chí những kẻ xấu nhất và thô lỗ nhất cũng có thể thương lượng được.”

5. HÃY GIỮ BẠN BÈ Ở GẦN - VÀ GIỮ KẺ THÙ CÒN GẦN HƠN

Mandela tin rằng đối đãi tốt với kẻ thù là một cách để kiểm soát chúng: khi ở một mình, chúng còn nguy hiểm hơn là trong vòng ảnh hưởng của ông. Ông yêu mến lòng trung thành, nhưng không bao giờ bị ám ảnh bởi tình cảm đó. Sau cùng, ông thường nói: "Con người ta hành động theo quyền lợi". Đó chính là một sự thật về bản năng của con người, không phải là sai lầm hay tật xấu. Mặt trái của việc làm một người lạc quan - và ông là một người như vậy - là quá tin mọi người. Nhưng Mandela nhận ra rằng cách ông xử sự với những người ông không tin tưởng đó là vô hiệu hoá họ bằng sự mê hoặc.

6. VẺ NGOÀI RẤT QUAN TRỌNG - VÀ HÃY NHỚ MỈM CƯỜI

Khi tham gia tranh cử chức tổng thống vào năm 1994, ông hiểu rằng bề ngoài cũng quan trọng như nội dung. Và điều quan trọng là nụ cười, nụ cười rạng ngời, hạnh phúc và bao trùm tất cả. Đối với người da trắng ở Nam Phi, nụ cười là tượng trưng cho tâm trạng không hề đau buồn của Mandela, và gợi ý rằng ông đã thông cảm với họ. Đối với những cử tri da đen, nụ cười đó nói với họ rằng, tôi là một chiến binh hạnh phúc, và chúng ta sẽ chiến thắng. Ông Ramaphosa nhận xét: "Nụ cười là một thông điệp".

Sau khi ra khỏi nhà tù, người ta sẽ nói đến kết thúc và chấm hết. Thật hết sức ngạc nhiên là ông không hề đau buồn. Có hàng ngàn điều làm Nelson Mandela phải buồn rầu, nhưng ông hiểu rằng, hơn tất cả bất kì điều gì, ông phải thể hiện một cảm xúc hoàn toàn ngược lại. Ông luôn nói: "Hãy quên quá khứ" - nhưng ông hiểu rằng ông không bao giờ làm được điều đó.

7. KHÔNG CÓ CÁI GÌ LÀ HOẶC ĐEN HOẶC TRẮNG

Thông điệp đã rõ ràng: Cuộc đời không bao giờ là hoặc chỉ cái này/hoặc chỉ cái kia. Các quyết định luôn phức tạp, và luôn có những nhân tố phức tạp. Sẽ là định kiến trong suy nghĩ của con người nếu tìm kiếm những giải thích đơn giản, nhưng nó lại không phù hợp với thực tế. Không có điều gì thành thật như là bản thân nó xuất hiện.

Khi ông chống lại chủ nghĩa Apartheid một cách hiển nhiên và rõ ràng, các mục tiêu của Apartheid rất phức tạp. Chúng mang tính chất lịch sử, xã hội học và tâm lý. Phép tính của Mandela luôn là: đâu là cách thiết thực nhất để tới đó?

8. RA ĐI CŨNG LÀ LÃNH ĐẠO

Làm sao có thể từ bỏ ý nghĩ sai lầm, nhiệm vụ và một quan hệ không phù hợp thường là điều khó khăn nhất đối với một nhà lãnh đạo.

Trong lịch sử Châu Phi, có hàng loạt những nhà lãnh đạo, được bầu theo hình thức dân chủ, đã sẵn lòng rời nhiệm sở. Mandela đã quyết tâm tạo ra một tiền lệ cho những người theo sau ông - không chỉ ở Nam Phi, mà còn trên khắp lục địa.

Sau cùng, chìa khoá để hiểu Mandela là 27 năm sống trong tù. Người đàn ông đã bước đi trên đảo Robben năm 1964 là một người tình cảm, cứng rắn, dễ bị day dứt. Còn người đàn ông bước ra khỏi nhà tù là một người điềm tĩnh và đầy nguyên tắc. Ông nói: "Tôi đã bước ra khỏi nhà tù trở thành một người trưởng thành".
_____________________________
Nguồn: http://www.saga.vn/Nelson_Mandela_va_8_bai_hoc_cho_nha_lanh_dao/25569.saga