Có gia đình nọ hai vợ chồng và ba thằng con trai lớn tướng chỉ sống nhờ vào một con bò sữa. Bữa nọ, tự nhiên con bò lăn ra chết.
Bà vợ nhìn tương lai u tối, không nuôi nổi gia đình. Chán đời, bà treo cổ tự vẫn.
Ông chồng thương vợ, cám cảnh gia đình cũng... treo cổ tự vẫn.
Cha mẹ và con bò chết hết trong một ngày, ông anh cả cũng không thiết sống nữa. Ông ta liền tìm ra bờ sông định trầm mình tự vẫn. Chẳng dè nơi bờsông, ông ta chưa kịp trầm mình thì đã gặp... nàng tiên cá. Nàng tiên cá ngó ông một hồi rồi nói:
- Ngươi tuy hơi lớn tuổi nhưng còn phong độ. Ta biết chuyện gia đình ngươi. Ta có thể cứu sống lại cha mẹ ngươi và cả con bò nếu ngươi... yêu ta được năm phát.
Vì muốn cứu gia đình, ông anh cả liền ra sức... yêu. Tiếc thay, sức người có hạn, đang yêu dở phát thứ tư thì ông ta... mã thượng phong mà chết.
Người anh thứ hai lần theo chân anh cả ra bờ sông và cũng gặp nàng tiên cá. Nàng tiên cá kể lại chuyện về cái chết của ông anh cả và nói:
- Ngươi trông trẻ và phong độ hơn anh cả ngươi. Vậy nếu ngươi yêu được ta... mười phát, ta sẽ cứu sống lại cha mẹ ngươi, anh cả ngươi và cả con bò sữa nhà ngươi.
Người anh thứ hai lại lụi cụi hì hà hì hục, quyết cứu sống cả gia đình. Hỡi ơi, mới chỉ tới phát thứ bảy thì lại... mã thượng phong mà chết.
Rốt cục gia đình chỉ còn lại người em út trẻ trung phong độ. Anh ta cũng theo chân hai người anh lần ra bờ sông và gặp nàng tiên cá. Nàng tiên cá kể lại toàn bộ câu chuyện và nói:
- Đó, hai người anh của ngươi đã chết như vậy đó. Ngươi trông rất tuyệt. Nếu có thể yêu ta được... hai mươi phát...
Người em út không để nàng tiên cá nói hết lời liền gạt phắt.
- Hai mươi phát nhằm nhò gì. Hai lăm phát đi.
- Hả?
- Cô có chơi không? Không chơi thì thôi. Tôi biến.
Nàng tiên cá sững sờ hồi lâu. Lát sau cô ta thì thầm:
- Hay là mình chơi... ba mươi phát luôn.
Chàng trai thản nhiên gật đầu. Sau khi nhòm nàng tiên cá từ trên xuống dưới, chàng phán một câu:
- Chỉ sợ tướng cô như vậy chịu không nổi thôi. Không biết chừng cô lại giống... con bò đêm qua.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Kính thưa vợ :
Em cảm thấy như thế nào khi ở nhà ngoại ?
Từ lúc chúng ta giận dỗi nhau đến bây giờ, em đã bỏ nhà ra đi được 38 tiếng 37 phút, thời gian này còn cách kỷ lục em bỏ đi cao nhất trong lịch sử là 4 giờ 21 phút. Anh biết em đang chờ đợi anh đến tận nhà ngoại để xin lỗi, anh cũng đang chuẩn bị làm như vậy, nhưng anh hy vọng em có thể kiên trì đến cùng, thiết lập một kỷ lục mới trong lịch sử bỏ nhà ra đi của em.
Anh ở nhà mọi thứ đều rất tốt, xin em đừng nhung nhớ. Mặc dù, trước lúc ra đi, em đã kịp lấy được thẻ ngân hàng cất trong ngăn tủ, tuy nhiên em đừng lo lắng anh sẽ sống bằng cái gì, bởi vì anh vẫn còn một chút tiền lẻ giấu dưới giường của con . Thực ra thì tiền mặt thuận tiện cho việc sử dụng hơn em à. Anh đã mua 5 chiếc áo sơ mi, 7 chiếc quần lót và 12 đôi tất, ước tính mỗi ngày có thể mặc một chiếc cho đến ngày em quay về. Tất cả đều là hàng hiệu, mặc dù hơi tốn kém một tí ……
Về vấn đề ăn uống em cũng không cần bận tâm, trong những ngày không có em, anh đành phải cố gắng đi ăn nhà hàng. Bạch tuộc, tôm hùm, vây cá mập… chúng sợ anh một mình cô đơn, nên ngày nào cũng nằm làm bạn với anh. Thực lòng không muốn, nhưng anh vẫn cứ phải bầu bạn với chúng, không có cách nào khác, em biết mà, anh rất sĩ diện.
Điều khiến anh khó chịu nhất là cô gái mới chuyển đến căn nhà đối diện, hầu như ngày nào cô ấy cũng sang nhà mình mượn lọ mắm, lọ muối, củ hành … Nhưng em đừng lo, anh sẽ không bao giờ phạm sai lầm đâu, về mặt này em cứ phải có niềm tin vào anh.
Còn về hoa cỏ trong vườn, anh muốn để chúng thích ứng với môi trường sa mạc nên tuyệt đối không cung cấp nước cho chúng, việc này có lợi cho tiến hóa giống loài, nên em cứ yên tâm . À đúng rồi, con mèo nhà mình cũng theo em về nhà ngoại rồi chứ nhỉ ? Anh đã không nhìn thấy nó hai ngày nay rồi.
Em cũng không phải lo lắng về hai cậu em vợ đáng yêu trong phút xúc động sẽ tìm anh tính sổ đâu . Hôm qua, anh đã mời họ đi nhậu một bữa linh đình, nhân tiện cũng kể với hai cậu vài chuyện nhỏ nhặt giữa hai vợ chồng chúng ta. Hai cậu nghe xong nắm tay anh khóc nức nở : “Anh rể, anh vất vả rồi.”
Anh sẽ đến đón và xin lỗi em, nhưng mà em cứ yên tâm ở bên nhà ngoại một thời gian cũng được, lâu lắm rồi mới có dịp về thăm bố mẹ, hai cụ già rồi cũng cần có người chăm sóc.
p/s : Nếu như ngày mai em vẫn không quay về, cô hàng xóm hẹn anh đi ăn cơm trưa anh sẽ đi đấy nhé, đằng nào ở nhà một mình cũng buồn, cứ từ chối người ta mãi cũng không tiện.
Thương em và nhớ em.
Tạm biệt !
------------------------------------------------------------------------------------
Một nhân tế bào chứa 75MB thông tin di truyền.
Một tinh trùng chứa một nửa số đó, có nghĩa là 37.5MB.
Một ml tinh dịch có chứa trung bình 100.000.000 tinh trùng.
Bình thường, quá trình xuất binh kéo dài trong 5 giây và cho ra 2,25 ml tinh dịch.
Điều đó có nghĩa là lưu lượng bằng (37,5 MB x 100.000.000 x 2,25) / 5 = 1 687 500 000 000 000 byte/giây = 1,6875 TB/giây.
Nghĩa là tế bào trứng phải chống lại cuộc tấn công DDoS ở 1,5 terabyte/giây, và chỉ cho phép thông qua một gói dữ liệu.
Đó là bức tường lửa phần cứng tốt nhất trên thế giới! Nhược điểm của nó là chỉ với một gói dữ liệu nhỏ mà nó cho phép thông qua mà hệ thống treo luôn 9 tháng !
Hyper technology
Một tinh trùng chứa một nửa số đó, có nghĩa là 37.5MB.
Một ml tinh dịch có chứa trung bình 100.000.000 tinh trùng.
Bình thường, quá trình xuất binh kéo dài trong 5 giây và cho ra 2,25 ml tinh dịch.
Điều đó có nghĩa là lưu lượng bằng (37,5 MB x 100.000.000 x 2,25) / 5 = 1 687 500 000 000 000 byte/giây = 1,6875 TB/giây.
Nghĩa là tế bào trứng phải chống lại cuộc tấn công DDoS ở 1,5 terabyte/giây, và chỉ cho phép thông qua một gói dữ liệu.
Đó là bức tường lửa phần cứng tốt nhất trên thế giới! Nhược điểm của nó là chỉ với một gói dữ liệu nhỏ mà nó cho phép thông qua mà hệ thống treo luôn 9 tháng !
Hyper technology
Stt
---------------------------------------------------------------------------------------
Mình thực sự bị shock khi nghe các bạn làm thơ. Quan điểm của mình là thơ văn cần phải có Đảng tính, giai cấp tính, nhân văn tính, kết hợp tinh hoa dân tộc với hơi thở nhịp nhàng của thời đại.
Mình tuy không biết làm thơ nhưng thẩm thơ rất tốt, thơ các bạn là biểu hiện của sự suy thoái tư tưởng, di tản về đạo đức Cách mạng.
"Nay ở trong thơ nên có thép,
Nhà thơ cũng phải biết xung phong"
Hai câu thơ của Hồ Chủ Tịch làm mình suy nghĩ mãi, thơ ca, văn chương, nhạc họa, về cơ bản cũng chỉ là những con đường kết nổi Đảng với nhân dân. Nếu nghệ thuật không phục vụ được mục tiêu đó, thì nghệ thuật đó được coi là nghệ thuật phản động, nghệ thuật tư sản, đế quốc. Lời Bác dặn là động lực tiếp cho mình sức mạnh chiến đấu bảo vệ Đảng trên mặt trận tư tưởng, facebook là chiến trường, bàn phím là vũ khí, nickname là chiến sĩ.
Nhà thơ cũng phải biết xung phong"
Hai câu thơ của Hồ Chủ Tịch làm mình suy nghĩ mãi, thơ ca, văn chương, nhạc họa, về cơ bản cũng chỉ là những con đường kết nổi Đảng với nhân dân. Nếu nghệ thuật không phục vụ được mục tiêu đó, thì nghệ thuật đó được coi là nghệ thuật phản động, nghệ thuật tư sản, đế quốc. Lời Bác dặn là động lực tiếp cho mình sức mạnh chiến đấu bảo vệ Đảng trên mặt trận tư tưởng, facebook là chiến trường, bàn phím là vũ khí, nickname là chiến sĩ.
Thơ tình là loại thơ tư sản, tình yêu chân chính là tình yêu Tổ cuốc các bạn ạ.
.
Ta phải ghìm nén tình cảm cá nhân lại, tập thể là trên hết, Tổ cuốc là trên hết. Tình yêu nam nữ cần phải gắn kết biện chứng với tình yêu giai cấp, vừa là người yêu, vừa phải là đồng chí. Cách mạng cần lắm những người kiên định lập trường đấu tranh, không gục ngã trước những rung động cảm xúc nhất thời.
.
Ta phải ghìm nén tình cảm cá nhân lại, tập thể là trên hết, Tổ cuốc là trên hết. Tình yêu nam nữ cần phải gắn kết biện chứng với tình yêu giai cấp, vừa là người yêu, vừa phải là đồng chí. Cách mạng cần lắm những người kiên định lập trường đấu tranh, không gục ngã trước những rung động cảm xúc nhất thời.
---------------------------------------------------------------------------
VẤN PHẢI XÂY CÁP TREO .
ỦY BAN NHÂN DÂN TỈNH QUẢNG BÌNH MUÔN LĂM ,CÁP TREO Sơn Đoong MUÔN LĂM ,SUN GOUP MUÔN LĂM .
Cáp treo không gây tác động xấu gì tới Sơn Đoòng, nói cáp treo ảnh hưởng tới mỹ quan là hoàn toàn cảm tính, cái này gần giống mấy anh bần lông bỏ ruộng cả chục năm lên thành phố làm nằm dài ở chợ người đường Bưởi khi giải tỏa thu hồi đất thì ăn vạ rồi thành dân oan. Các bạn nhìn cái hang ra di sản cần bảo tồn, mình thì nhìn đi nhìn lại nó vẫn là cái hang, và có tiềm năng để kiếm tiền, nếu đã có đơn vị chấp nhận bỏ vốn, các bạn còn bức xúc cái đéo gì?
di sản cái đéo gì cái hang, khác gì nhét cái gông vào cổ địa phương, muốn nó bảo tồn à, lòi tiền ra. Đéo có tiền thì họ phải tìm cách có nguồn thu nhập để bảo tồn, cáp treo còn kêu thì nếu làm đường sắt cao tốc bắc nam chắc bọn mọi sẽ đốt mẹ nhà Cuốc Hội. Cần phải có những bàn tay sắt như Tần Thủy Hoàng để xây nên những công trình để đời cho hậu thế.
Không có cáp treo mình dí ấy vào đi Sơn Đoòng, leo núi mệt bỏ mẹ ra, những công việc leo trèo, dọn dẹp, bưng bê đổ mồ hôi nhiều chỉ dành cho bọn tây nhợn rửng mỡ và bọn bần lông đít vá. Lũ mọi các bạn nghĩ ai cũng trâu bò, khỏe mạnh như các bạn mà cuốc bộ mấy chục cây để ngắm cái hang? Ngồi thong dong trong cabin cáp treo bồng bềnh giữa núi rừng nhiệt đới bên ly hồng trà cùng tờ báo Nhân Dân là một trải nghiệm rất thượng lưu. Rồi đây bao nhiêu áng văn thơ, vịnh Sơn Đoòng sẽ ra đời bởi các thi nhân, văn nhân thời đại cáp treo và in tơ lét tốc độ cao, bảo tồn cái ồn.
Phải tay mình thì mình đổ dăm triệu khối bê tông cải tạo cụ nó thành cái hầm tránh bom hạt nhân lớn nhất thế giới luôn chứ tồn tồn cái ồn gì cái hang hehe, ủng hộ xây cáp treo và cả một thành phố du lịch ngầm trong hang để con cháu mai sau mỗi lần ghé qua du lịt lại bâng khuâng nhớ về tiên tổ, thời đại mới đã bắt đầu được hơn nửa thế kỷ mà Lừa vẫn chưa có cái đéo gì hoành tráng cỡ Cửu Trùng Đài để lại cho con cháu. Lũ zòi bọ các bạn vẫn còn ôm lấy những giá trị vô hình đéo sinh lời thì còn ăn cứt thêm nghìn năm nữa.
Cứ cái gì dính đến tí Tây là các con bò sẵn sàng nhảy dựng lên để bảo vệ mặc dù bản thân đói thối mồm và cũng đéo biết tí ti gì về nó thế mới tài, nếu đéo phải là Hiệp Hội Cave Hoàng Gia Anh Cuốc mà là hội phượt Bắc Kạn tìm ra cái hang thì các con bò có nhao nhao đòi bảo tồn cái ồn ấy. Quân bần lông sính ngoại đú bẩn, cáp treo Sơn Đoòng là một dự án thế kỷ có tầm nhìn hàng trăm năm, được thực hiện trên lãnh thổ một cuốc gia có chủ quyền bởi một tập đoàn thuần Lừa với sự nhất trí cao của các lãnh đạo địa phương, phản đối cái đéo gì?
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
ĐƠN XIN TỎ TÌNH.
Ở trên anh viết cộng hòa.
Xã hội chủ nghĩa sau là Việt Nam.
Do đơn không quá một trang.
Độc lập – hạnh phúc xuống hàng
thứ hai. Tự do anh bỏ không xài.
Muốn được giam lỏng đời trai của
mình.
Hôm nay anh viết đơn trình.
Bày tỏ tình cảm của mình bấy lâu.
Nội dung đơn chỉ một câu. Mẹ anh bảo muốn “có dâu đợt
này”.
Thương em thương suốt đêm
ngày.
Xin em chung bước đời này cùng
anh. Anh thì mười chín xuân xanh.
Gia đình căn bản nhà lành xuất
thân.
Bố mẹ thì đều nông dân.
Cuộc sống hiện tại có phần trông
gai. Hình thức không hẳn đẹp trai.
Được cái phóng thoáng dông dài,
dễ thương.
Sông quê đồng lúa mái trường.
Sơn tây mình đấy con đường
xinh xinh. Sức khỏe anh được chứng minh.
Vài dòng sơ lược bản thân.
Đời anh quan trọng là cần có em.
Đơn này anh gửi em xem.
Đồng ý mình sẽ sánh tên thiệp
hồng. Ngày cưới em vợ anh chồng.
Cùng chung cha mẹ, ruộng đồng
quê hương.
Gửi em cô gái mến thương.
Quê mình sánh bước chung
đường cùng anh. Sơn tây một ngày trong xanh.
Ký tên dưới cuối ” Chân thành yêu
em“.
Có cô nào nhận lời yêu k ??
Ở trên anh viết cộng hòa.
Xã hội chủ nghĩa sau là Việt Nam.
Do đơn không quá một trang.
Độc lập – hạnh phúc xuống hàng
thứ hai. Tự do anh bỏ không xài.
Muốn được giam lỏng đời trai của
mình.
Hôm nay anh viết đơn trình.
Bày tỏ tình cảm của mình bấy lâu.
Nội dung đơn chỉ một câu. Mẹ anh bảo muốn “có dâu đợt
này”.
Thương em thương suốt đêm
ngày.
Xin em chung bước đời này cùng
anh. Anh thì mười chín xuân xanh.
Gia đình căn bản nhà lành xuất
thân.
Bố mẹ thì đều nông dân.
Cuộc sống hiện tại có phần trông
gai. Hình thức không hẳn đẹp trai.
Được cái phóng thoáng dông dài,
dễ thương.
Sông quê đồng lúa mái trường.
Sơn tây mình đấy con đường
xinh xinh. Sức khỏe anh được chứng minh.
Vài dòng sơ lược bản thân.
Đời anh quan trọng là cần có em.
Đơn này anh gửi em xem.
Đồng ý mình sẽ sánh tên thiệp
hồng. Ngày cưới em vợ anh chồng.
Cùng chung cha mẹ, ruộng đồng
quê hương.
Gửi em cô gái mến thương.
Quê mình sánh bước chung
đường cùng anh. Sơn tây một ngày trong xanh.
Ký tên dưới cuối ” Chân thành yêu
em“.
Có cô nào nhận lời yêu k ??
------------------------------------------------------------------------------
ĐÁNH TRÁO KHÁI NIỆM
Nghề giáo là một trong những nghề cống hiến cho xã hội.
Cho nên sự cống hiến của họ có khi không đáp ứng được trông đợi.
Nghề-bán-SEX cũng là một nghề cống hiến cho xã hội theo một nghĩa nào đó (khi có cầu thì có cung), tuy chưa được số đông trong xã hội hiểu đúng bản chất & ý nghĩa.
Nhưng nếu so sánh hai nghề này để phán là nghề nào cao quý hơn là một cách làm khiên cưỡng bằng cung cách nguỵ biện và đá cá nhân.
Cho nên sự cống hiến của họ có khi không đáp ứng được trông đợi.
Nghề-bán-SEX cũng là một nghề cống hiến cho xã hội theo một nghĩa nào đó (khi có cầu thì có cung), tuy chưa được số đông trong xã hội hiểu đúng bản chất & ý nghĩa.
Nhưng nếu so sánh hai nghề này để phán là nghề nào cao quý hơn là một cách làm khiên cưỡng bằng cung cách nguỵ biện và đá cá nhân.
Không thể coi sự suy đồi & trình độ kém cỏi của một bộ phận giáo viên là của toàn bộ giới này
Sự tàn tạ của hệ thống giáo dục không phải do lỗi của riêng các thầy cô giáo.
Việc những sinh viên yếu kém được tuyển chọn vào các trường sư phạm, tạo nên những giáo viên kém chất lượng là lỗi của cả một hệ thống-
Hệ thống đã đào tạo nhiều thế hệ, trong đó bao gồm cả tôi, các anh các chị cũng từ đó mà ra.
(Việc này giống như người ta chửi toàn bộ các bác sĩ trong khi chỉ có một bộ phận (lớn) thiếu Y ĐỨC)
Chỉ ra cái chưa tốt, chửi bới là việc ai cũng làm được. Nhưng đưa được ra giải pháp để thực thi cho tốt nó còn phụ thuộc rất nhiều yếu tố.
Đừng ai nói "Nếu là tao thì tao cái lọ tao cái chai..."
Dcm
NÓI DỄ- LÀM KHÓ
Tôi không từng được học nhiều thầy cô cực-kỳ-tốt-đẹp
Nhưng tôi tin trên đời vẫn có những điều tốt đẹp ở trong rất nhiều cá nhân thuộc mọi thành phần xã hội
Chỉ cần người ta đừng cố bôi xoá, làm nhọ bằng những ngôn-từ-nâng-cấp khó-hiểu khó-đọc & những-tư-duy-biện-chứng-củ-cạt
Không có nghề cao quý hay hèn mạt
Chỉ có những cá nhân cao quý hay hèn mạt làm nghề
Hài hước là cần thiết
Nhưng hài hước thô tục để sỉ nhục cả một bộ phận trong xã hội
Đó không phải là điều nên khuyến khích, ủng hộ.
Hãy làm một cá nhân tử tế và cống hiến gì đó cho xã hội
nếu không thì cũng đừng góp phần làm băng hoại xã hội
Hãy làm
Đừng chửi quá nhiều
Xã hội không tốt đẹp lên do được chửi
Tổ sư
Chửi- ai cũng chửi được
Dcm!!!
Sự tàn tạ của hệ thống giáo dục không phải do lỗi của riêng các thầy cô giáo.
Việc những sinh viên yếu kém được tuyển chọn vào các trường sư phạm, tạo nên những giáo viên kém chất lượng là lỗi của cả một hệ thống-
Hệ thống đã đào tạo nhiều thế hệ, trong đó bao gồm cả tôi, các anh các chị cũng từ đó mà ra.
(Việc này giống như người ta chửi toàn bộ các bác sĩ trong khi chỉ có một bộ phận (lớn) thiếu Y ĐỨC)
Chỉ ra cái chưa tốt, chửi bới là việc ai cũng làm được. Nhưng đưa được ra giải pháp để thực thi cho tốt nó còn phụ thuộc rất nhiều yếu tố.
Đừng ai nói "Nếu là tao thì tao cái lọ tao cái chai..."
Dcm
NÓI DỄ- LÀM KHÓ
Tôi không từng được học nhiều thầy cô cực-kỳ-tốt-đẹp
Nhưng tôi tin trên đời vẫn có những điều tốt đẹp ở trong rất nhiều cá nhân thuộc mọi thành phần xã hội
Chỉ cần người ta đừng cố bôi xoá, làm nhọ bằng những ngôn-từ-nâng-cấp khó-hiểu khó-đọc & những-tư-duy-biện-chứng-củ-cạt
Không có nghề cao quý hay hèn mạt
Chỉ có những cá nhân cao quý hay hèn mạt làm nghề
Hài hước là cần thiết
Nhưng hài hước thô tục để sỉ nhục cả một bộ phận trong xã hội
Đó không phải là điều nên khuyến khích, ủng hộ.
Hãy làm một cá nhân tử tế và cống hiến gì đó cho xã hội
nếu không thì cũng đừng góp phần làm băng hoại xã hội
Hãy làm
Đừng chửi quá nhiều
Xã hội không tốt đẹp lên do được chửi
Tổ sư
Chửi- ai cũng chửi được
Dcm!!!
---------------------------------------------------------------------------------------
Giải Trí .
Dạo này tôi đen quá! Phang lô trượt lô, phang bóng xịt bóng. Mà không trượt theo kiểu thẳng cẳng đâu, toàn trượt cái kiểu co quắp áp sát. Tức tôi phang 69 thì nó về 68, chấp nửa quả thì nó lại đổ hòa, mà toàn hòa mấy phút bù giờ. Dân cờ bạc có câu: “Đen không phải là xịt, mà đen là nằm sít sìn sịt vẫn không được thịt”. Tình trạng này kéo dài cả tháng, nên tôi quyết định đến gặp thầy Sang, nhờ thầy xem cho. Thầy Sang thắp hương khấn vái lầm rầm rồi nhìn tôi bằng cặp mắt gà gà, dài dại, giọng đầy quan ngại:
- Con đang bị sao Thái Giám chiếu thẳng trên đỉnh đầu, nếu không giải sớm thì cái hạn sẽ chưa chịu dừng lại đâu!
- Dạ! Giải bằng cách nào hả thầy? – Giọng tôi đầy lo lắng!
- Thái Giám là hoạn quan, mà hoạn quan thì kỵ nhất cái chuyện ái ân, chăn gối!
- Nghĩa là con sẽ làm chuyện chăn gối để giải đen?
- Đúng rồi! Nhưng phải làm với sự hào hứng say mê, chứ không được làm cho xong chuyện, không được làm vì trách nhiệm, bởi như thế sẽ mất linh.
- Dạ! Thế thì không thể làm với vợ con được rồi! Mà ở ngoài thì biết tìm đâu bây giờ?
- Lo gì! Con xuống Quất Lâm hoặc Đồ Sơn. Đầy! Ở đó giá cả phải chăng mà dịch vụ cũng tốt lắm! Nhưng cái này liên quan đến tâm linh, không thể đi bừa, mà phải chọn theo mệnh, theo tương khắc! Con mệnh gì nhỉ?
- Mệnh Mộc ạ!
- Vậy con nên đi Quất Lâm, không nên đi Đồ Sơn!
- Tại sao ạ?
- Lâm là rừng, Sơn là núi. Con mệnh Mộc, tức là cây. Cây thì về rừng là đúng rồi, chứ lên núi, nhất là Đồ Sơn toàn núi đá vôi, thì cây sẽ héo, héo thì lấy đâu ra dụng cụ mà giải đen nữa?
- Dạ vâng!
- Chưa hết! Vì mệnh Mộc, là cây, nên con phải chọn những đứa cave có mệnh Thủy, tức là nước, hoặc mệnh Thổ, tức là đất. Cây phải gặp đất và nước mới lên được, chứ gặp mệnh Hỏa, nó đốt cho con khét lẹt, trụi lủi, không còn sợi nào luôn! Thêm nữa, con phải tìm cái phòng nghỉ có ban công hướng ra biển, giường phải đặt bên cửa sổ và cửa sổ phải mở toang để hứng tinh khí của đại dương. Nên tiến hành vào buổi sáng cho nó dịu mát, bắt đầu khởi động vào lúc 8 giờ và thoái trào vào khoảng sau 11 giờ trưa là đẹp!
Tôi ghi chép lại tỉ mỉ những lời thầy Sang dặn rồi sáng hôm sau dậy sớm hăng hái lên đường. Còn mấy cây số nữa mới tới Quất Lâm nhưng tôi đã thấy mát dịu bởi những cơn gió trong lành mang theo hơi biển phả vào mặt mơn man; đã thấy ràn rạn vị mặn mòi của muối, vị tanh nồng của cá, và tất nhiên là cả vị nước hoa, son phấn – thứ mùi vị đặc trưng của ngành công nghiệp không khói nơi đây; và tất nhiên, đã thấy những nhà nghỉ, những lều, những quán san sát, dập dìu.
Rất vất vả tôi mới tìm được một chỗ đáp ứng được đầy đủ những yêu cầu mà thầy Sang đã đưa ra, tức là phòng có ban công hướng ra biển, giường bên cửa sổ, và phải có cave mệnh Thủy hoặc Thổ.
Bà chủ quán nghe xong yêu cầu của tôi thì dẫn ra 2 em khá xinh xắn: một Thủy, một Thổ. Chết cha! Quên không hỏi thầy Sang là 2 mệnh đó thì mệnh nào tốt hơn. Thôi, chắc ăn nhất là cứ cho cả hai em vào luôn. Nhưng cũng vì cái tính cẩn thận, chắc ăn đó nên khi xong việc, tôi gần như bị kiệt sức, tay chân bải hoải, rã rời. Tôi chưa vội ra xe về ngay mà khoác ba lô lên vai, đi bộ men theo bờ biển rồi ngồi nghỉ trên một bãi đá lô nhô gần cuối bãi. Tôi muốn nhờ gió biển thổi bay giúp tôi những mệt mỏi, muốn tinh khí của đại dương bao la bù đắp lại những sinh lực vừa hao hụt trong tôi…
Và tôi không khỏi tò mò khi thấy một chị với vẻ khá lam lũ, vất vả, đang khom khom, chổng mông, tay móc sâu xuống dưới bùn cát, luồn tận vào cả những hốc đá để mò mẫm thứ gì đó, chính xác hơn là con gì đó. Mỗi khi mò được một con, chị lại giũ rửa nó thật sạch rồi bỏ vào cái chậu nhựa mang theo bên mình. Tôi ngó vào chậu và thật không thể biết đó là con gì, chỉ biết nó dài dài, tròn tròn, và cái đầu vểnh lên cứng ngắc…
- Con gì mà lạ thế chị nhỉ?
- Chú không biết à? Đây là con cứng ngắc!
- Dạ! Chị mò để làm gì?
- Để bán! Ăn con này bổ lắm đấy! Đàn ông ăn thì tăng cường sinh lực, đàn bà ăn thì bền bỉ, dẻo dai. Chị chủ yếu bán cho mấy đứa cave quanh đây! Chúng nó ăn cái này vào mới có sức mà tiếp mỗi ngày mấy chục khách chứ! Kia kìa, vừa nhắc mà chúng nó đã ra rồi…
Tôi quay lưng lại. Đúng là có mấy em cave đang tíu tít chạy tới. Một em trong nhóm cầm cái chậu nhựa của chị lên xóc xóc…
- Chỗ này bao nhiêu?
- Cho chị xin 5 chục!
- Khiếp! Có tí thế này mà đòi 5 chục! Ba chục thôi?
- Độ này khó mò em ạ! Chị chổng mông móc suốt từ sáng đến giờ mới được ngần ấy đấy!
Một em khác thấy vậy thì có vẻ xuề xòa:
- Thôi! Trả chị ấy 5 chục đi! Coi như giúp chị!
- Sao phải giúp? Chị ấy chổng mông thì chúng mình cũng phải chổng mông chứ có khác gì?
- Khác chứ! Chị ấy chổng mông và tự tay móc, còn chúng mình chổng mông cho thằng khác móc. Thôi, có 5 chục bạc, đáng bao nhiêu! Chửa bằng tiền bo của một thằng khách kibo.
Mấy em cave trút cái chậu cứng ngắc vào bao ni-lông rồi rút tờ 50 nghìn ra đưa như ném vào tay chị. Không biết vì người đưa lơ đễnh, hay người nhận hớ hênh, mà tờ tiền lại rơi xuống, gió biển thổi nó lăn mấy vòng trên bãi cát bùn sình lội, tờ tiền loang lổ, lấm lem.
Nhìn cảnh ấy, tôi lại chợt nhớ đến cái khái niệm sạch và bẩn của đồng tiền. Có thể đó là đồng tiền boa của một khách làng chơi mà mấy em cave vừa kiếm được. Giả sử khách làng chơi ấy là một tay quan tham ô, và đây là tiền hắn vừa được hối lộ, thì hẳn đó là tờ tiền bẩn, dù rằng nhìn bề ngoài nó mới cứng, thơm tho, được để trong những chiếc ví hàng hiệu, cất trong những túi áo vest tiền triệu. Để rồi khi được chuyển qua tay mấy em cave thì tôi cũng không chắc tờ tiền đó có còn bẩn nữa không, bởi dù sao những em cave ấy cũng không đi ăn cắp, không nhận hối lộ, mà họ phải chổng mông, phải nhăn mặt, phải cắn răng mới có được nó. Nhưng khi tờ tiền loang lổ, lấm lem bởi lăn vài vòng trên bùn cát sình lầy và đến với bàn tay gầy guộc, đen đúa đầy những vết sứt sẹo, cáu bẩn của chị gái lam lũ ấy thì nó chắc chắn là đồng tiền sạch, thì nó đã là sức lao động, là mồ hôi, là những buổi còng lưng, là những ngón chân tím sưng vì ngâm nước, vì giẫm phải những con hà sắc nhọn nằm nham nhở, ngổn ngang trên cát…
Chị nhặt tờ tiền, quệt quệt lên áo cho khô mấy vệt cát bùn lem luốc rồi buông tiếng thở dài…
- Buồn lắm chú ạ! Cùng là đàn bà mà chúng nó chổng mông một lúc bằng chị chổng cả tuần!
- Nhưng các cô ấy phải chổng cả ngày cả đêm, còn chị thì tối lại được nghỉ ngơi, thanh thản! – Tôi an ủi.
- Ai bảo là chị được nghỉ? Ban ngày vì miếng cơm nên phải chổng mông, tay mò con cứng ngắc. Ban đêm thì vì chiều chồng nên lại tiếp tục chổng, và cũng lại mò con cứng ngắc.
Nói đến đây, mắt chị đỏ hoe, ướt nhòe…
- Chị khóc đấy à? – Tôi hỏi.
- Không! Bụi bay vào mắt chứ chị đâu khóc đâu!
- Chị nghĩ ngợi nhiều mà làm gì! Ở đời, nhìn lên thì tất nhiên sẽ thấy người hơn mình, sao không thử nhìn xuống mà thấy rằng mình còn sướng hơn vạn người. Chị, dù chổng mông không được nhiều tiền như mấy em cave, nhưng dù sao cũng vẫn có tiền. Còn như em đây, dù không chổng mông nhưng cũng còng lưng, sưng đầu gối, vật vã, kiệt sức, thế mà có được đồng nào đâu? Còn bị mất thêm tiền nữa ấy!
- Ừ, nói vậy chứ chị biết ơn mấy em cave ấy lắm! Ngày trước mò xong còn phải lo mang ra chợ bán. Bán ế thì ngày hôm sau con cứng ngắc sẽ thành con ỉu xìu, rồi chết thối, lại đổ đi, mất công toi. Nhưng giờ, có cave tụ tập về đây thì cứ mò xong là bán luôn, bán ngay tại bãi, khỏi mang ra chợ, khỏi lo ế! À, mà quên chưa hỏi, chú có công việc gì mà ghé Quất Lâm vậy?
- Dạ! Em đi công tác ạ!
- Công tác cái con khỉ! Đá phò thì cứ bảo là đi đá phò, sao phải ngại! Chị rất cảm ơn những người như chú, bởi nếu không có những người như chú thì sẽ không có cave ở vùng này! Chú đi đá phò là đang làm việc thiện đấy! Đừng mặc cảm!
Tôi nghe lời chị nói mà mát lòng mát dạ, và tinh thần phấn chấn, vui vẻ lắm! Ai mà chẳng vui khi biết mình vừa làm được việc thiện, vừa giúp ích được cho đời. Các cụ có câu (mà chẳng biết có phải của các cụ hay không nữa) rằng: “Cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp”. Tôi đây tuy chưa cứu người nhưng cũng giúp người, vậy chắc cũng phải xây được khoảng một hai tòa gì đó. Thế thôi, mình sức yếu, tài mọn, xây được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Lần này về, tôi sẽ ra sức vận động, khích lệ và lôi kéo bạn bè, anh em, họ hàng xuống Quất Lâm làm việc thiện. Mỗi người sẽ là một anh thợ đóng gạch, góp những viên gạch nhỏ bé của mình để xây lên không chỉ bảy tòa mà bảy chục, bảy trăm tòa, cho nó thành tòa nhà cao nhất thế giới, vượt qua cả cái tòa nhà gì đó ở Dubai nữa!
Tôi xách ba lô lên và đi ra xe. Bên tai vẫn nghe tiếng gió biển mặn mòi, hiền hòa như hát; tiếng sóng biển rì rào, êm ả như ru; và cả cái giai điệu quen thuộc quyện trong tiếng nhạc réo rắt, du dương phát ra từ một quán lá đâu đây. Tôi nhận ra đó là ca khúc của nhạc sĩ Trịnh Công Đồ Sơn, với phần trình bày của ca sĩ Khánh Cốc:
“Sống trong đời sống cần có một cái lồng.
Để làm gì em biết không?
Để bắt…lũ chim…
St:voz
- Con đang bị sao Thái Giám chiếu thẳng trên đỉnh đầu, nếu không giải sớm thì cái hạn sẽ chưa chịu dừng lại đâu!
- Dạ! Giải bằng cách nào hả thầy? – Giọng tôi đầy lo lắng!
- Thái Giám là hoạn quan, mà hoạn quan thì kỵ nhất cái chuyện ái ân, chăn gối!
- Nghĩa là con sẽ làm chuyện chăn gối để giải đen?
- Đúng rồi! Nhưng phải làm với sự hào hứng say mê, chứ không được làm cho xong chuyện, không được làm vì trách nhiệm, bởi như thế sẽ mất linh.
- Dạ! Thế thì không thể làm với vợ con được rồi! Mà ở ngoài thì biết tìm đâu bây giờ?
- Lo gì! Con xuống Quất Lâm hoặc Đồ Sơn. Đầy! Ở đó giá cả phải chăng mà dịch vụ cũng tốt lắm! Nhưng cái này liên quan đến tâm linh, không thể đi bừa, mà phải chọn theo mệnh, theo tương khắc! Con mệnh gì nhỉ?
- Mệnh Mộc ạ!
- Vậy con nên đi Quất Lâm, không nên đi Đồ Sơn!
- Tại sao ạ?
- Lâm là rừng, Sơn là núi. Con mệnh Mộc, tức là cây. Cây thì về rừng là đúng rồi, chứ lên núi, nhất là Đồ Sơn toàn núi đá vôi, thì cây sẽ héo, héo thì lấy đâu ra dụng cụ mà giải đen nữa?
- Dạ vâng!
- Chưa hết! Vì mệnh Mộc, là cây, nên con phải chọn những đứa cave có mệnh Thủy, tức là nước, hoặc mệnh Thổ, tức là đất. Cây phải gặp đất và nước mới lên được, chứ gặp mệnh Hỏa, nó đốt cho con khét lẹt, trụi lủi, không còn sợi nào luôn! Thêm nữa, con phải tìm cái phòng nghỉ có ban công hướng ra biển, giường phải đặt bên cửa sổ và cửa sổ phải mở toang để hứng tinh khí của đại dương. Nên tiến hành vào buổi sáng cho nó dịu mát, bắt đầu khởi động vào lúc 8 giờ và thoái trào vào khoảng sau 11 giờ trưa là đẹp!
Tôi ghi chép lại tỉ mỉ những lời thầy Sang dặn rồi sáng hôm sau dậy sớm hăng hái lên đường. Còn mấy cây số nữa mới tới Quất Lâm nhưng tôi đã thấy mát dịu bởi những cơn gió trong lành mang theo hơi biển phả vào mặt mơn man; đã thấy ràn rạn vị mặn mòi của muối, vị tanh nồng của cá, và tất nhiên là cả vị nước hoa, son phấn – thứ mùi vị đặc trưng của ngành công nghiệp không khói nơi đây; và tất nhiên, đã thấy những nhà nghỉ, những lều, những quán san sát, dập dìu.
Rất vất vả tôi mới tìm được một chỗ đáp ứng được đầy đủ những yêu cầu mà thầy Sang đã đưa ra, tức là phòng có ban công hướng ra biển, giường bên cửa sổ, và phải có cave mệnh Thủy hoặc Thổ.
Bà chủ quán nghe xong yêu cầu của tôi thì dẫn ra 2 em khá xinh xắn: một Thủy, một Thổ. Chết cha! Quên không hỏi thầy Sang là 2 mệnh đó thì mệnh nào tốt hơn. Thôi, chắc ăn nhất là cứ cho cả hai em vào luôn. Nhưng cũng vì cái tính cẩn thận, chắc ăn đó nên khi xong việc, tôi gần như bị kiệt sức, tay chân bải hoải, rã rời. Tôi chưa vội ra xe về ngay mà khoác ba lô lên vai, đi bộ men theo bờ biển rồi ngồi nghỉ trên một bãi đá lô nhô gần cuối bãi. Tôi muốn nhờ gió biển thổi bay giúp tôi những mệt mỏi, muốn tinh khí của đại dương bao la bù đắp lại những sinh lực vừa hao hụt trong tôi…
Và tôi không khỏi tò mò khi thấy một chị với vẻ khá lam lũ, vất vả, đang khom khom, chổng mông, tay móc sâu xuống dưới bùn cát, luồn tận vào cả những hốc đá để mò mẫm thứ gì đó, chính xác hơn là con gì đó. Mỗi khi mò được một con, chị lại giũ rửa nó thật sạch rồi bỏ vào cái chậu nhựa mang theo bên mình. Tôi ngó vào chậu và thật không thể biết đó là con gì, chỉ biết nó dài dài, tròn tròn, và cái đầu vểnh lên cứng ngắc…
- Con gì mà lạ thế chị nhỉ?
- Chú không biết à? Đây là con cứng ngắc!
- Dạ! Chị mò để làm gì?
- Để bán! Ăn con này bổ lắm đấy! Đàn ông ăn thì tăng cường sinh lực, đàn bà ăn thì bền bỉ, dẻo dai. Chị chủ yếu bán cho mấy đứa cave quanh đây! Chúng nó ăn cái này vào mới có sức mà tiếp mỗi ngày mấy chục khách chứ! Kia kìa, vừa nhắc mà chúng nó đã ra rồi…
Tôi quay lưng lại. Đúng là có mấy em cave đang tíu tít chạy tới. Một em trong nhóm cầm cái chậu nhựa của chị lên xóc xóc…
- Chỗ này bao nhiêu?
- Cho chị xin 5 chục!
- Khiếp! Có tí thế này mà đòi 5 chục! Ba chục thôi?
- Độ này khó mò em ạ! Chị chổng mông móc suốt từ sáng đến giờ mới được ngần ấy đấy!
Một em khác thấy vậy thì có vẻ xuề xòa:
- Thôi! Trả chị ấy 5 chục đi! Coi như giúp chị!
- Sao phải giúp? Chị ấy chổng mông thì chúng mình cũng phải chổng mông chứ có khác gì?
- Khác chứ! Chị ấy chổng mông và tự tay móc, còn chúng mình chổng mông cho thằng khác móc. Thôi, có 5 chục bạc, đáng bao nhiêu! Chửa bằng tiền bo của một thằng khách kibo.
Mấy em cave trút cái chậu cứng ngắc vào bao ni-lông rồi rút tờ 50 nghìn ra đưa như ném vào tay chị. Không biết vì người đưa lơ đễnh, hay người nhận hớ hênh, mà tờ tiền lại rơi xuống, gió biển thổi nó lăn mấy vòng trên bãi cát bùn sình lội, tờ tiền loang lổ, lấm lem.
Nhìn cảnh ấy, tôi lại chợt nhớ đến cái khái niệm sạch và bẩn của đồng tiền. Có thể đó là đồng tiền boa của một khách làng chơi mà mấy em cave vừa kiếm được. Giả sử khách làng chơi ấy là một tay quan tham ô, và đây là tiền hắn vừa được hối lộ, thì hẳn đó là tờ tiền bẩn, dù rằng nhìn bề ngoài nó mới cứng, thơm tho, được để trong những chiếc ví hàng hiệu, cất trong những túi áo vest tiền triệu. Để rồi khi được chuyển qua tay mấy em cave thì tôi cũng không chắc tờ tiền đó có còn bẩn nữa không, bởi dù sao những em cave ấy cũng không đi ăn cắp, không nhận hối lộ, mà họ phải chổng mông, phải nhăn mặt, phải cắn răng mới có được nó. Nhưng khi tờ tiền loang lổ, lấm lem bởi lăn vài vòng trên bùn cát sình lầy và đến với bàn tay gầy guộc, đen đúa đầy những vết sứt sẹo, cáu bẩn của chị gái lam lũ ấy thì nó chắc chắn là đồng tiền sạch, thì nó đã là sức lao động, là mồ hôi, là những buổi còng lưng, là những ngón chân tím sưng vì ngâm nước, vì giẫm phải những con hà sắc nhọn nằm nham nhở, ngổn ngang trên cát…
Chị nhặt tờ tiền, quệt quệt lên áo cho khô mấy vệt cát bùn lem luốc rồi buông tiếng thở dài…
- Buồn lắm chú ạ! Cùng là đàn bà mà chúng nó chổng mông một lúc bằng chị chổng cả tuần!
- Nhưng các cô ấy phải chổng cả ngày cả đêm, còn chị thì tối lại được nghỉ ngơi, thanh thản! – Tôi an ủi.
- Ai bảo là chị được nghỉ? Ban ngày vì miếng cơm nên phải chổng mông, tay mò con cứng ngắc. Ban đêm thì vì chiều chồng nên lại tiếp tục chổng, và cũng lại mò con cứng ngắc.
Nói đến đây, mắt chị đỏ hoe, ướt nhòe…
- Chị khóc đấy à? – Tôi hỏi.
- Không! Bụi bay vào mắt chứ chị đâu khóc đâu!
- Chị nghĩ ngợi nhiều mà làm gì! Ở đời, nhìn lên thì tất nhiên sẽ thấy người hơn mình, sao không thử nhìn xuống mà thấy rằng mình còn sướng hơn vạn người. Chị, dù chổng mông không được nhiều tiền như mấy em cave, nhưng dù sao cũng vẫn có tiền. Còn như em đây, dù không chổng mông nhưng cũng còng lưng, sưng đầu gối, vật vã, kiệt sức, thế mà có được đồng nào đâu? Còn bị mất thêm tiền nữa ấy!
- Ừ, nói vậy chứ chị biết ơn mấy em cave ấy lắm! Ngày trước mò xong còn phải lo mang ra chợ bán. Bán ế thì ngày hôm sau con cứng ngắc sẽ thành con ỉu xìu, rồi chết thối, lại đổ đi, mất công toi. Nhưng giờ, có cave tụ tập về đây thì cứ mò xong là bán luôn, bán ngay tại bãi, khỏi mang ra chợ, khỏi lo ế! À, mà quên chưa hỏi, chú có công việc gì mà ghé Quất Lâm vậy?
- Dạ! Em đi công tác ạ!
- Công tác cái con khỉ! Đá phò thì cứ bảo là đi đá phò, sao phải ngại! Chị rất cảm ơn những người như chú, bởi nếu không có những người như chú thì sẽ không có cave ở vùng này! Chú đi đá phò là đang làm việc thiện đấy! Đừng mặc cảm!
Tôi nghe lời chị nói mà mát lòng mát dạ, và tinh thần phấn chấn, vui vẻ lắm! Ai mà chẳng vui khi biết mình vừa làm được việc thiện, vừa giúp ích được cho đời. Các cụ có câu (mà chẳng biết có phải của các cụ hay không nữa) rằng: “Cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp”. Tôi đây tuy chưa cứu người nhưng cũng giúp người, vậy chắc cũng phải xây được khoảng một hai tòa gì đó. Thế thôi, mình sức yếu, tài mọn, xây được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Lần này về, tôi sẽ ra sức vận động, khích lệ và lôi kéo bạn bè, anh em, họ hàng xuống Quất Lâm làm việc thiện. Mỗi người sẽ là một anh thợ đóng gạch, góp những viên gạch nhỏ bé của mình để xây lên không chỉ bảy tòa mà bảy chục, bảy trăm tòa, cho nó thành tòa nhà cao nhất thế giới, vượt qua cả cái tòa nhà gì đó ở Dubai nữa!
Tôi xách ba lô lên và đi ra xe. Bên tai vẫn nghe tiếng gió biển mặn mòi, hiền hòa như hát; tiếng sóng biển rì rào, êm ả như ru; và cả cái giai điệu quen thuộc quyện trong tiếng nhạc réo rắt, du dương phát ra từ một quán lá đâu đây. Tôi nhận ra đó là ca khúc của nhạc sĩ Trịnh Công Đồ Sơn, với phần trình bày của ca sĩ Khánh Cốc:
“Sống trong đời sống cần có một cái lồng.
Để làm gì em biết không?
Để bắt…lũ chim…
St:voz
--------------------------------------------------------------------------------
Đây là bản nhạc do do Cụ Tổ bên ngoại mình sáng tác mời thường thức ,
Fur Elise (Letter For Elise)
Một tác phẩm của nhà soạn nhạc vĩ đại Beethoven, được trình bày dưới ngón đàn dương cầm điêu luyện của Richard Clayderman.
Bản nhạc không phức tạp về mặt kỹ thuật, thậm chí có thể chơi bằng một tay trên phím dương cầm, nhưng để đạt được tình cảm dạt dào, sâu lắng, tinh tế và trong sáng mà Beethoven thể hiện trong bản nhạc là điều không đơn giản, và Richard Clayderman đã làm được điều đó một cách tốt nhất
Fur Elise (Letter For Elise)
Một tác phẩm của nhà soạn nhạc vĩ đại Beethoven, được trình bày dưới ngón đàn dương cầm điêu luyện của Richard Clayderman.
Bản nhạc không phức tạp về mặt kỹ thuật, thậm chí có thể chơi bằng một tay trên phím dương cầm, nhưng để đạt được tình cảm dạt dào, sâu lắng, tinh tế và trong sáng mà Beethoven thể hiện trong bản nhạc là điều không đơn giản, và Richard Clayderman đã làm được điều đó một cách tốt nhất
Điều đặc biệt của bài hát này là tác giả đã sáng tác bài hát khi ông đã bị điếc, nhưng người nghe vẫn cảm nhận được rất nhiều tình cảm trong bài hát
Cùng lắng nghe nhé! https://www.youtube.com/watch?v=El8TEqRZ7ik
-----------------------------------------------------------------------------------------
Xã hội bạn tai lông xứ tư bản cũng thật kỳ lạ ,cứ thích xen vào chuyện của nước khác ,bọn phương tây suy đồi này cần thêm rất nhiều những chiến sĩ IS dũng cảm chiến đấu quật cường .
Mình thấy nước Hồi giáo mới IS nên lấy Quốc Ca do nươc Ả Rập Anh Hùng ,Biladen là ân nhân của dân tộc hồi giáo bị đế cuốc Mỹ áp bức cần lắm thay những người như vậy
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Triết gia bạn mình đã từng viết về vấn đề thu phí cầu đường rồi, các con người có thể tham khảo:
"Thực ra bán quyền thu phí cầu đường bộ cho tư nhân với tên gọi mỹ miều xã hội hóa mới là một kẽ hở khổng lồ mà các nhà hành pháp tạo ra để bản thân các cá nhân nắm quyền hành pháp và các tư bản liên quan cấu kết móc túi dân. Giá bán trọn gói hàng chục năm 1 trạm thu phí cho một lộ trình huyết mạch là rất rẻ mạt, sau khi mua xong, nhà đầu tư chỉ việc ngồi đó, thuê vài thằng công nhân thiểu năng thu tiền của dân với tốc độ tăng trưởng doanh thu cấp số nhân. Để có được các hợp đồng béo bở này, tất nhiên không bao giờ có những phiên đấu thầu lành mạnh.
Để có đường bộ to, đẹp, đi nhanh và an toàn, thì số tiền bỏ ra là thực sự vô cùng nhiều. Do đó, kiểu gì thì cuối cùng người làm đường người ta cũng buộc người có xe đi trên con đường ấy phải trả tiền. Cách thu phí bằng các trạm thu phí trực tiếp cho từng công trình, thoạt nghe có vẻ rất công bằng. Nhưng nó chỉ đúng với các công trình cầu. Tất các các tuyến đường có giá trị thì đều là các tuyến rất dài. Vả chăng, liệu có cách nào để ăn cắp phí đường cho đoạn giữa của khoảng 70 km đường giao thông giữa hai trạm thu phí không? Và liệu một kẻ chỉ đi 7km qua một trạm thu phí, 7 lần/ngày, phải trả đủ phí 7 lần*70km, có công bằng chăng? Hay là chúng ta nên rút ngắn khoảng cách các trạm thu phí xuống còn 5km, để tăng tính chất công bằng của mô hình, và do đó, đánh tụt tốc độ Ferrari 458 chạy trên đường cao tốc Bắc Nam xuống còn gần bằng xe đạp?
Trong tất cả các phương án mà cho đến nay con người đã nghĩ ra để bán đường cho phương tiện vận tải lưu hành, theo anh thì phương án bán đường vào giá xăng vẫn là phương án minh bạch và giảm thiểu bất công nhất. Tiếp đó là đến bán đường vào đầu phương tiện lưu hành mà vừa qua bộ trưởng Thăng tung ra với một tên gọi mỹ miều khác: phí bảo trì đường bộ. Nhưng kể cả ở phương án bán đường vào giá xăng, nếu thực hiện độc lập, vẫn có kẽ hở khổng lồ. Có lẽ không quá khó khăn để các bạn hình dung về tỉ số giữa diện tích chiếm dụng lòng đường và lượng xăng tiêu thụ. Vì vậy, việc thu phí một chiếc xe ga Honda Lead ăn 3.2 lít/100km với một chiếc xe 4 bánh hybrid đời mới to vật ăn 4.5 lít/100km trực tiếp chỉ bằng đánh vào giá xăng, là rất không công bằng. Do đó, con người buộc phải bán đường vào giá xăng kết hợp bán đường vào đầu phương tiện. Để có được giá bán và tỉ lệ hợp lý giữa giá đường vào xăng và giá đường vào đầu phương tiện, đây là một bài toán không có gì khó khăn.
Mỗi một giai đoạn của lịch sử đất nước ta, đã có và sẽ có những sai lầm và bất cập nào đó. Chẳng hạn như giờ đây chúng ta đang phải giải quyết bất cập các trạm thu phí cầu đường bộ, sẽ có những giai đoạn nhất định, chủ phương tiện nào đó chạy trên những lộ trình nào đó, sẽ phải chấp nhận phí chồng phí. Sẽ có một số tư bản kém may mắn nào đó của thế hệ trước, sẽ bị bỗng nhiên mất trắng ván bài thả con săn sắt bắt con cá rô là các trạm thu phí cầu đường xã hội hóa (kể cả BOT nhé). Nhưng đó chính là sức mạnh lật ngược thế cờ của một xã hội là thân thể hiện tồn của một dân tộc mạnh mẽ và sáng suốt. Xét ở cấp độ xã hội và dân tộc, Thăng hay 3D không gian manh cũng không cơ hội, họ chỉ là những con xúc xắc được dân tộc chọn, họ chỉ là một bông hoa ngẫu nhiên nở đúng vào một mùa cứt lợn. "
"Thực ra bán quyền thu phí cầu đường bộ cho tư nhân với tên gọi mỹ miều xã hội hóa mới là một kẽ hở khổng lồ mà các nhà hành pháp tạo ra để bản thân các cá nhân nắm quyền hành pháp và các tư bản liên quan cấu kết móc túi dân. Giá bán trọn gói hàng chục năm 1 trạm thu phí cho một lộ trình huyết mạch là rất rẻ mạt, sau khi mua xong, nhà đầu tư chỉ việc ngồi đó, thuê vài thằng công nhân thiểu năng thu tiền của dân với tốc độ tăng trưởng doanh thu cấp số nhân. Để có được các hợp đồng béo bở này, tất nhiên không bao giờ có những phiên đấu thầu lành mạnh.
Để có đường bộ to, đẹp, đi nhanh và an toàn, thì số tiền bỏ ra là thực sự vô cùng nhiều. Do đó, kiểu gì thì cuối cùng người làm đường người ta cũng buộc người có xe đi trên con đường ấy phải trả tiền. Cách thu phí bằng các trạm thu phí trực tiếp cho từng công trình, thoạt nghe có vẻ rất công bằng. Nhưng nó chỉ đúng với các công trình cầu. Tất các các tuyến đường có giá trị thì đều là các tuyến rất dài. Vả chăng, liệu có cách nào để ăn cắp phí đường cho đoạn giữa của khoảng 70 km đường giao thông giữa hai trạm thu phí không? Và liệu một kẻ chỉ đi 7km qua một trạm thu phí, 7 lần/ngày, phải trả đủ phí 7 lần*70km, có công bằng chăng? Hay là chúng ta nên rút ngắn khoảng cách các trạm thu phí xuống còn 5km, để tăng tính chất công bằng của mô hình, và do đó, đánh tụt tốc độ Ferrari 458 chạy trên đường cao tốc Bắc Nam xuống còn gần bằng xe đạp?
Trong tất cả các phương án mà cho đến nay con người đã nghĩ ra để bán đường cho phương tiện vận tải lưu hành, theo anh thì phương án bán đường vào giá xăng vẫn là phương án minh bạch và giảm thiểu bất công nhất. Tiếp đó là đến bán đường vào đầu phương tiện lưu hành mà vừa qua bộ trưởng Thăng tung ra với một tên gọi mỹ miều khác: phí bảo trì đường bộ. Nhưng kể cả ở phương án bán đường vào giá xăng, nếu thực hiện độc lập, vẫn có kẽ hở khổng lồ. Có lẽ không quá khó khăn để các bạn hình dung về tỉ số giữa diện tích chiếm dụng lòng đường và lượng xăng tiêu thụ. Vì vậy, việc thu phí một chiếc xe ga Honda Lead ăn 3.2 lít/100km với một chiếc xe 4 bánh hybrid đời mới to vật ăn 4.5 lít/100km trực tiếp chỉ bằng đánh vào giá xăng, là rất không công bằng. Do đó, con người buộc phải bán đường vào giá xăng kết hợp bán đường vào đầu phương tiện. Để có được giá bán và tỉ lệ hợp lý giữa giá đường vào xăng và giá đường vào đầu phương tiện, đây là một bài toán không có gì khó khăn.
Mỗi một giai đoạn của lịch sử đất nước ta, đã có và sẽ có những sai lầm và bất cập nào đó. Chẳng hạn như giờ đây chúng ta đang phải giải quyết bất cập các trạm thu phí cầu đường bộ, sẽ có những giai đoạn nhất định, chủ phương tiện nào đó chạy trên những lộ trình nào đó, sẽ phải chấp nhận phí chồng phí. Sẽ có một số tư bản kém may mắn nào đó của thế hệ trước, sẽ bị bỗng nhiên mất trắng ván bài thả con săn sắt bắt con cá rô là các trạm thu phí cầu đường xã hội hóa (kể cả BOT nhé). Nhưng đó chính là sức mạnh lật ngược thế cờ của một xã hội là thân thể hiện tồn của một dân tộc mạnh mẽ và sáng suốt. Xét ở cấp độ xã hội và dân tộc, Thăng hay 3D không gian manh cũng không cơ hội, họ chỉ là những con xúc xắc được dân tộc chọn, họ chỉ là một bông hoa ngẫu nhiên nở đúng vào một mùa cứt lợn. "
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
8 CÂU NÓI TUYỆT VỜI NHẤT TRÊN THẾ GIỚI (NÊN ĐỌC).
1. "Đừng bao giờ đùa giỡn với cảm xúc của người khác, bởi vì bạn có thể giành chiến thắng, nhưng hậu quả là bạn chắc chắn sẽ mất đi người đó trong suốt cuộc đời của bạn.” - (Shakespeare).
2. "Thế giới phải chìm đắm trong đau khổ không phải vì tội ác của những kẻ xấu, mà là vì sự im lặng của những người tốt". - (Napoleon).
3. "Tôi rất biết ơn tất cả những người đã nói KHÔNG với tôi. Nhờ vậy mà tôi biết cách tự mình giải quyết sự việc." - (Einstein).
4. "Nếu tình bạn là điểm yếu lớn nhất của bạn, thì bạn chính là người mạnh mẽ nhất trên thế giới." - (Abraham Lincoln).
5. "Một người tươi cười không có nghĩa là họ không có nỗi buồn. Điều đó có nghĩa là họ có khả năng đối phó với nỗi buồn đó.” - (Shakespeare).
6. "Cơ hội giống như bình minh, nếu bạn chờ đợi quá lâu, bạn có thể bỏ lỡ nó". - (William Arthur).
7. "Khi bạn ở ngoài sáng, tất cả mọi thứ đều theo bạn, nhưng khi bạn bước vào bóng tối, ngay cả cái bóng của bạn cũng không đi theo bạn nữa." - (Hitler).
8. “Đồng tiền luôn phát ra âm thanh. Nhưng tờ tiền thì luôn im lặng. Vì vậy, khi giá trị của bạn tăng lên, thì hãy luôn luôn giữ yên lặng.” - (Shakespeare).
----------------------------------------------------------------------
1. "Đừng bao giờ đùa giỡn với cảm xúc của người khác, bởi vì bạn có thể giành chiến thắng, nhưng hậu quả là bạn chắc chắn sẽ mất đi người đó trong suốt cuộc đời của bạn.” - (Shakespeare).
2. "Thế giới phải chìm đắm trong đau khổ không phải vì tội ác của những kẻ xấu, mà là vì sự im lặng của những người tốt". - (Napoleon).
3. "Tôi rất biết ơn tất cả những người đã nói KHÔNG với tôi. Nhờ vậy mà tôi biết cách tự mình giải quyết sự việc." - (Einstein).
4. "Nếu tình bạn là điểm yếu lớn nhất của bạn, thì bạn chính là người mạnh mẽ nhất trên thế giới." - (Abraham Lincoln).
5. "Một người tươi cười không có nghĩa là họ không có nỗi buồn. Điều đó có nghĩa là họ có khả năng đối phó với nỗi buồn đó.” - (Shakespeare).
6. "Cơ hội giống như bình minh, nếu bạn chờ đợi quá lâu, bạn có thể bỏ lỡ nó". - (William Arthur).
7. "Khi bạn ở ngoài sáng, tất cả mọi thứ đều theo bạn, nhưng khi bạn bước vào bóng tối, ngay cả cái bóng của bạn cũng không đi theo bạn nữa." - (Hitler).
8. “Đồng tiền luôn phát ra âm thanh. Nhưng tờ tiền thì luôn im lặng. Vì vậy, khi giá trị của bạn tăng lên, thì hãy luôn luôn giữ yên lặng.” - (Shakespeare).
----------------------------------------------------------------------
Khi ta quyết định sống cuộc đời như ta hằng khao khát, ta sẽ phải sẵn sàng để đón nhận biết bao những chỉ trích, phê bình từ những con người sống ở quanh ta.
Einstein quả chí lý khi phát biểu rằng: “Những con người có khối óc vĩ đại thường luôn phải đối mặt với những chỉ trích kịch liệt từ những kẻ mang đầu óc tầm thường.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét