Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Giải pháp cho bạn trẻ thất nghiệp, chưa biết đi về đâu!

Giải pháp cho bạn trẻ thất nghiệp, chưa biết đi về đâu!


Một trong những câu hỏi làm đau đầu rất nhiều người: “Tôi còn trẻ, tôi đang thất nghiệp và cảm thấy tuyệt vọng không biết đi về đâu.. ” , Nếu bạn cũng đang gặp tình trạng tương tự, bài viết này sẽ chia sẻ với bạn một số giải pháp giúp bạn khắc phục tình hình hiện tại.

Bài này không phải do Yoo viết mà là sưu tầm và tổng hợp lại từ những thông tin được đăng tải trên VnExpress, tất nhiên Yoo có chọn lọc để đưa ra những câu trả lời sát nhất, thực tế nhất.
Bạn đang thất nghiệp và không biết phải bắt đầu lại như thế nào?Bạn đang thất nghiệp và không biết phải bắt đầu lại như thế nào?

Câu hỏi:
Tôi 22 tuổi thất nghiệp và chưa biết đi về đâu?

Tôi đã thất nghiệp gần một tháng rồi vẫn chưa xin được việc làm. Tôi đang băn khoăn không biết phải làm sao? Ai đã trải qua giống như tôi, hay có kinh nghiệm thì xin hướng dẫn giúp con đường để đi tiếp.Tôi tốt nghiệp cao đẳng nghề ngành điện máy tính một trường đại học ở TP HCM, đó là ngành mà tôi đã lầm tưởng với ngành công nghệ thông tin. Tôi nhận ra mình đã không phù hợp với nó từ hồi năm 2 nhưng không dám bỏ để học lại. Tôi không hiểu sao mình lại đi học cao đẳng nghề trong khi điểm thi ĐH có thể học cao đẳng ở những trường khác.
Tôi cố gắng để tốt nghiệp đúng thời hạn và có thêm mấy chứng chỉ về quản trị mạng với hy vọng sẽ có một công việc làm tốt, nhưng khi đi làm thì không công ty nào nhận vì bằng của tôi chỉ là cao đẳng nghề.
Cuối cùng tôi cũng xin vào được một công ty nhưng chỉ làm mấy việc lặt vặt mà một người tốt nghiệp THPT cũng có đủ khả năng để làm như vệ sinh máy tính, đi dây hệ thống báo động, camera …
Tôi là con trai mà nay 22 tuổi rồi mà chưa phụ giúp cha mẹ gì hết. Tôi muốn thay đổi cuộc sống vì cứ đi làm như vậy thì chỉ đủ sống nhưng không lo được cho ai. Ai đã trải qua hoàn cảnh giống như tôi rồi hay có kinh nghiệm thì xin hướng dẫn giúp con đường để đi tiếp. Xin cảm ơn mọi người.

Một số câu trả lời rất sát thực tế:
Hi bạn, Nay tôi 30 tuổi, tôi “may mắn” (đôi từ mà mọi người dành cho tôi) hơn bạn rất nhiều. 23 tuổi tôi là giám đốc CNTT của một Cty CK Top 10 thị trường. 26 tuổi tôi là trưởng phòng dự án của một tập đoàn bảo hiểm. Cũng được đi dạy ở học viện quốc tế về CNTT. Mọi người nhìn tôi bảo tôi may mắn. Tuy nhiên tôi biết thành quả ấy là của chính mình. Tôi đã từng làm tất cả mọi việc không công, không lương, làm vì chỉ biết … người sẽ không phụ lòng ta, và cơ hội chỉ dành cho những người biết tạo ra.
Năm 22 tuổi, tôi xin gia nhập CLB Tin học của trường, tôi làm việc nghiêm túc như một người đã từng đi làm. Đúng giờ, cống hiến và như rằng tôi được trả công lúc ấy. Vị trí ấy giúp tôi quen bạn bè, quen giáo viên và nhất là thầy trưởng khoa. Một năm sau, nhìn thấy thái độ nghiêm túc của tôi, thầy cho tôi đi học để về dạy tại học viện quốc tế của trường. Từ học viện ấy, học sinh và bạn bè bắt đầu biết đến tôi nhiều hơn. Lúc ấy vui vì có lương. Nhưng tôi cũng làm việc vô vụ lợi, thậm chí dạy nhiều lớp nhưng tiền chỉ nhận của một. Tuy là thầy, nhưng tôi luôn nghĩ mình nhỏ và quí mến mọi người. Ai nhờ gì cũng làm, không biết từ chối là gì. Và kết quả là học viên của mình mời tôi về làm CNTT tại một cty chứng khoán.

Thời đó 2006, CK chỉ vừa chớm lên. Tôi về làm nhân viên IT, nhưng do công việc lúc ban đầu còn quá nhiều. Tôi làm luôn cả hành chánh, tổ chức, kế hoạch … cho đến khi sếp nhận ra mình có khả năng như thế nào. Sếp chỉ định tôi vào ghế trưởng phòng và nửa năm sau là giám đốc. Thời ấy tôi vẫn làm như những gì mình bỏ ra chưa xứng đáng với đồng lương nhận được. Có những đêm ở lại suốt đến sáng. Và từ đó tôi được lưu tâm hơn trong mắt của các đồng nghiệp trong giới lúc bấy giờ (trong và ngoài cty).
Rời Cty chứng khoán, theo lời gọi của vị phó tổng cty bạn. Ai cũng muốn người mình giới thiệu cho cty phải là người làm việc tốt, và tôi được lựa chọn để giới thiệu vào ghế trưởng phòng dự án. Công việc trôi qua, tôi lớn lên và không còn như trước. Giờ tôi cũng đang thất nghiệp. Có thời gian viết bài với bạn chỉ vì … vài năm qua, tôi đã không làm việc hết sức khi không có ai trả côngTôi vụ lợi, làm việc phải có tiền, tôi vụ lợi, làm việc không để từ thiện. Và kết quả của 02 phong cách làm việc khác nhau đều khác nhau. Bạn còn trẻ, đừng quá đặt nặng về tài chính, hãy đặt nặng ước mơ, và xây dựng hình ảnh cá nhân qua các hành động nhỏ nhặt hằng ngày. Một lúc nào đó, sẽ có người đến mời bạn theo năng lực. Cái ấy mọi người hay gọi là may mắn. Nhưng lúc đó bạn sẽ hiểu, đó chính là cơ hội do bạn tạo ra. Chúc bạn thành công.

Anh  Lê Vinh chia sẻ:
Hà thân mến Tôi mượn tạm câu nói của Walt Disney
If you can dream it, you can do it”, Nếu bạn có thể mơ, bạn có thể làm. Tôi rất hiểu và thông cảm cho tâm tư của bạn. Tôi đã từng là một người thất nghiệp, thậm chí không bằng cấp và không có tiền. Còn bây giờ, sau 10 năm tôi đang là chủ một doanh nghiệp tương đối lớn và đã có một tài sản tạm ổn (vài triệu USD). Tôi thật sự đánh giá rất cao mong muốn của bạn, vì chí ít bạn là người muốn tự lập phát triển mà không muốn sống lệ thuộc vào người khác như rất nhiều các bạn trẻ khác. Tôi có một số góp ý đến bạn và các bạn trẻ chuẩn bị đi học đại học và bắt đầu lập nghiệp,
1. Chọn nghề gì? Hãy chọn nghề bạn mơ ước.Tất cả mọi nghề nghiệp miễn hợp pháp đều có cơ hội hết, sẽ có lúc khó khăn và sẽ có những lúc thuận lợi. Dù là mua bán ve chai hay mua bán máy bay, tất cả đều có cơ hội. Điểm quan trọng nhất khi chọn 1 ngành học hoặc chọn 1 nghề, đó không phải là nghề gì lương cao, thu nhập cao hay nhiều tiềm năng hơn nghề khác mà cính là bạn có thật sự yêu thích đam mê nghề đó hay không? hãy suy ngẫm bạn có sẵn sàng làm nghề đó cho đến hết cuộc đời hay không? Nếu bạn xác định, đấy chính là nghề bạn thật sự có thể gắn bó lâu dài thì bạn có thể sang bước
2. Một huy chương vàng hay nhiều huy chương bạc? Cũng như trong thể thao hay ca nhạc, một huy chương vàng có giá trị hơn cả triệu huy chương bạc, với mỗi nghề, các bạn nên nhớ nếu bạn đạt được đỉnh cao, bạn sẽ có tất cả thành tựu từ tài chính cho đến danh vọng. Mà muốn đạt được định cao bạn phải thật sự đầu tư tâm huyết, công sức để xây dựng sự nghiệp
3. Mục tiêu và hành động, muốn làm được nghề mơ ước hãy làm những nghề/việc dẫn tới giấc mơ đó.Để đạt được một hoài bão trong công việc, ví dụ những người lập trình vi tính đứng số 1 châu Á hay Việt Nam trong vòng 20 năm, bạn cần xác định mục tiêu cho từng giai đoạn 5 năm, từng năm, và hàng tháng. Mục tiêu của bạn cần hết sức cụ thể và có thể với tới được. Bạn cần thường xuyên rà soát lại xem việc thực hiện công việc có đúng với kế hoạch hay không.
Trên đây là những điều rất lý thuyết nhưng tôi đã áp dụng thành công cho cuộc đời tôi. Với bạn tôi có thể góp ý cụ thể:
1. Bạn cần xác định mục tiêu nghề nghiệp của cuộc đời
2. Bạn cần những mục tiêu ngắn trước mắt, ví dụ như muốn sống tự lập từng bước có thể nuôi bản thân và gia đình. Ví dụ: trong vòng 2 tháng tới, bạn có thể làm bất cứ nghề gì để có thu nhập (càng gần với nghề mong muốn càng tốt). Đừng quá so đo việc đó là việc “lặt vặt”, mà hãy chứng minh tôi có huy chương vàng ở việc “lặt vặt” đó, chắc chắn công ty sẽ ghi nhận và giao cho bạn việc quan trọng hơn. Và hãy nghĩ đơn giản đây là công việc mưu sinh, tôi cần làm tốt công việc nuôi sống bản thân và gia đình trước, để rồi tôi sẽ làm công việc yêu thích sau. Tôi đã từng phải làm nghề đổ rác, để tiếp tục việc học và nuôi giấc mơ làm doanh nghiệp.

Một chia sẻ khác:
Chào các bạn, Tuy hoàn của tôi không hoàn toàn giống như khó khăn mà bạn Hà đã chia sẻ, nhưng con đường học tập và đi tìm kiếm cơ hội làm việc của tôi cũng là 1 quãng đường dài và muốn chia sẻ với tất cả các bạn. Tôi học trường đh KTQD ở Hà Nội, từ năm 2006 khi ấy tôi mới là sinh viên năm thứ 2 và bước vào năm thứ 3, nhận biết được bố mẹ ở quê rất vất vả(nhà tôi đã khó, lúc đó 3 chị em tôi lại cùng học đại học), thương bố mẹ làm lụng từ 5h30 sáng đến 9-10d đêm hàng ngày, tôi chưa biết làm gì cả mà chỉ suy nghĩ làm sao giúp được bố mẹ 1 chút tiền hàng tháng để khỏi vất vả hơn và cũng là sau này ra trường ko phải nhờ vả ai để xin việc làm.

Và tôi bắt đầu tìm kiếm công việc làm thêm, do từ bé rất ít va chạm và là người nhút nhát nên tôi rất khó tìm được việc làm thêm, sau vài tháng thì tôi cũng may mắn được người bạn giới thiệu cho việc cộng tác viên của 1 công ty in, công việc này không có lương cứng mà chỉ có hoa hồng dành cho các hợp đồng in ấn mang về. Tôi đã không ngại khó khăn, hàng ngày đi bộ trên những con đường phố ở Hà nội, chăm chỉ cầm từng tờ rơi và catalog mang đến tiếp thị với từng cửa hàng, từng công ty mà tôi gặp trên đường. Cứ như vậy đến tháng 10 năm 2006, tôi cũng đã bước đầu có hoa hồng từ 300-400 nghìn/tháng cho công việc của mình, tuy nhỏ nhưng nó thấm đầy những giọt mồ hôi của cậu sinh viên xuất thân từ quê nghèo.
Rồi tôi nghỉ làm ôn thi học kỳ, sau đó lại tích cực tìm kiếm công việc tham gia hội chợ hàng tết 2007, rồi những việc tiếp thị khác theo mùa vụ. Cứ như vậy đến hết năm 2007 tôi đã thực sự là 1 nhân viên bán hàng tiếp thị khá nhanh nhẹn và năng động( theo sự đánh giá của bạn bè). Bước sang năm 2008, là năm tốt nghiệp đại học của tôi, sau khi thực tập giai đoạn 1, tôi đã mạnh dạn ứng tuyển vào 2 ngân hàng cổ phần khi đó đang tuyển dụng nhân viên kinh doanh, và thật sự tuyệt vời khi tôi được cả 2 ngân hàng thông báo trúng tuyển vào tháng 4/2008 đối với 1 sinh viên sắp tốt nghiệp và không theo học ngành ngân hàng như tôi. Trên đây là một vài điều tôi chia sẻ, rất mong các bạn còn khó khăn hãy tiếp tục vững bước. Chúc các bạn thành công.

Nguyễn Việt Bách lại chia sẻ:
Chào Bạn. Mình là Bách, năm nay 26 tuổi, hiện đang sống và làm việc tại TP.HCM. Đọc qua bài viết, mình muốn chia sẻ với bạn về suy nghĩ của mình, mong rằng sẽ giúp bạn định hướng tốt hơn trong thời gian tới. Bản thân mình cũng xuất thân là 1 một sinh viên trường nghề Công Nghệ Thông Tin mà ra. Cũng giống bạn, ban đầu mình được người thân giới thiệu theo học, sau một thời gian, mình phát hiện ra rằng trường mình đang theo học thực chất chỉ là một trường “trung cấp nghề”.
Mình đã rất thất vọng, ngay lập tức mình đã tìm cách xin sang trường khác với mong muốn có được một tấm bằng chính quy khi ra trường. Đóng đầy đủ học phí cho 1 năm học mới, sau một tháng theo học tại trường mới, mình đã quyết định quay về ngôi trường cũ theo học. Đơn giản vì trường ngôi trường chính quy mình xin theo học có phương pháp dạy không thực tế, không thể đáp ứng được đủ lượng kiến thức cho sinh viên khi ra trường đi làm, đặc biệt khi đó lại là ngành CNTT.
Theo suy nghĩ cá nhân mình cũng cho rằng hiện nay đa phần các trường chính quy của nước ta đều vậy. Mình nhận ra rằng mình cần kiến thức hơn là cần một tấm bằng chính quy, bất chấp sau khi ra trường có xin được việc hay không, nhưng mình tin, xã hội ngày càng phát triển, chúng ta cần những người có năng lực thực sự hơn là những người có những “lá bùa chính hiệu”. Suy nghĩ của mình đã đúng, ít nhất thì cũng được chứng minh bởi những gì đã diễn ra xung quanh mình.
Mình đã tự kiếm tiền bằng chính nghề mình theo học từ khi mới kết thúc năm nhất, tuy không nhiều, nhưng ít nhất cũng hơn những người bạn tại ngôi trường mới mình theo học năm xưa khi họ học hết 2 năm trung cấp chính quy. Điều mình muốn chia sẻ với bạn rằng, thay vì đổ lỗi cho số phận, đổ lỗi cho những nơi không nhận bạn vào làm, thay vì tự ty với tấm bằng của mình, bạn hãy trao dồi thêm kiến thức về lĩnh vực mà mình đang theo, hoặc bình tĩnh snghi để tìm ra một ngành mới phù hợp với mình hơn để bắt đầu lại. Chưa bao giờ là muộn nếu ta thực sự muốn thay đổi. Hãy nâng cao năng lực bản thân. Nếu bản thân mình thực sự có năng lực thì đừng sợ người khác không nhận ra điều đó. Đừng vội chán nản khi mới 22 tuổi, nó chưa thể quyết định bạn sẽ nghèo khó hay không giúp ích được gì cho gia đình.
Sau một thời gian đi làm cho các công ty, giờ mình cũng đã ra làm riêng. Công việc của mình là Lắp Đặt Thiết Bị An Ninh công trình. Tuy có rất nhiều khó khăn, đặc biệt khi mình xây dựng lên từ hai bàn tay trắng. Nhưng qua đây nó giúp mình hiểu thêm nhiều điều bổ ích. Phải cố gắng hết mình thay vì ngồi than thân trách phận, Để có được những thứ mà mình chưa bao giờ có thì chỉ còn cách phải làm những việc mà mình chưa bao giờ làm. Hãy cố gắng hơn trong công việc.

Bạn Trần Từ Thiện chia sẻ:
Bạn trẻ thân mến, bạn có hoài bão, có ước mơ và đặc biệt là ý chí thì bạn sẽ làm được điều mình muốn.
Thất nghiệp một tháng tại do bạn đang đặt nặng vấn đề là phải làm đúng nghành ngay. Chứ tôi thấy nghề gì cũng được miễn là mình thích. Có thể đi bán cà fe, phụ hồ, bán hàng lẻ, bán rau, cải… miễn là bạn cảm thấy vui và tự hào vì đó là kế mưu sinh.
Trong sự nghiệp bạn cần xác định cái ngắn hạn và dài hạn. Cái ngắn hạn là hãy làm cái gì hợp pháp mà có tiền để sống. Cái dài hạn là bạn đi theo đam mê của mình.Như tôi, cũng học cao đẳng như bạn, nhưng từ khi là sinh viên tôi đã mưu sinh từ các công việc của gia sư, phụ hồ, phát tờ rơi, bán cà fe, đi chở gá… Và tôi cố học thật tốt, không chơi bời, tiêu xài thì cũng có học bổng. Rồi lúc ra trường cũng có thất nghiệp, nhưng tôi không chịu thua. Vẫn đi làm tiếp thị.
Rồi trải qua 10 năm tôi sẽ được làm đúng cái mình thích.Rồi tôi cũng có nhà cửa, cũng tự lo cưới vợ, rồi lo cho gia đình.
Bạn cũng từng bước như thế, và có thể sẽ thành công hơn. Miễn là khi thành công bạn không tự cao, thất bại không nản. Bạn nên nhớ chỉ có thành công và thất bại tạm thời. Bây giờ điều trước mắt là hãy bỏ đi cái tôi nhé, cứ đi làm tốt đi dù là việc gì mà bạn làm và người ta trả tiền cho bạn. Bạn đừng lo, khi bạn làm việc bạn sẽ thấy cái niềm vui vì mình đã vượt qua nỗi sợ, nỗi lo và điều quan trọng là bạn đang nuôi chí lớn. Nếu bạn có bằng cao đẳng mà vẫn chấp nhận làm tốt công việc của phổ thông, người chủ sẽ nể bạn và sau này cũng sẽ cân nhắc cho bạn làm đúng nghề. Hoặc biết đâu bạn sẽ là quản lý. Không có việc gì là sang cũng chẳng có việc gì hèn. Sang hèn cũng chỉ là tạm thời bạn à. Hãy đi làm và lo cho bản thân mình trước, rồi sau đó đời sẽ không phụ bạn.


Cộng đồng sinh viên HUBT
 https://www.facebook.com/notes/c%E1%BB%99ng-%C4%91%E1%BB%93ng-sinh-vi%C3%AAn-hubt/gi%E1%BA%A3i-ph%C3%A1p-cho-b%E1%BA%A1n-tr%E1%BA%BB-th%E1%BA%A5t-nghi%E1%BB%87p-ch%C6%B0a-bi%E1%BA%BFt-%C4%91i-v%E1%BB%81-%C4%91%C3%A2u/695903053796640

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét