NẾU BẠN TRƯỢT ĐẠI HỌC, XIN CHÚC MỪNG BẠN!
Thật đấy! Tôi chúc mừng thật! Các bạn nên nghe tôi, chứ đừng nghe theo mấy tờ báo lá cải khuyên các bạn nên ở nhà tiếp tục hưởng trợ cấp của bố mẹ, dùi mài mấy thứ kiến thức sáo rỗng của lớp 12 hòng đua lại với tụi năm sau. Bỏ đi. Và đọc tiếp đoạn dưới này nhé.
178.000 cử nhân và thạc sỹ đang thất nghiệp, trong khi họ không phải là những người quá tệ, kiến thức của họ cũng không hề nghèo nàn. Cuộc sống cần nhiều hơn là những bài học ở giảng đường, và nếu bạn tin tôi, hãy gắng hết sức trong vài năm "vô cùng thú vị" này, và chuẩn bị đón những người bạn học phổ thông năm xưa về làm nhân viên cho bạn, nhé! Tếu cho nhẹ nhàng thôi, bắt đầu nào!
1. HÃY TẬN DỤNG THỜI GIAN ĐỂ HỌC ĐÚNG CÁI CẦN THIẾT.
Tin tôi đi, tôi chứng kiến quá nhiều cử nhân ra trường mà kỹ năng làm việc gần như bằng không. Họ chẳng thể trình bày một văn bản tốt hay kẻ một bảng tính excel chính xác, tiếng Anh thì bập bẹ một chút nên không đủ tự tin lôi ra dùng, không thể tự tải và cài mấy ứng dụng trên máy tính, lạ lẫm với cái vô lăng ô tô... Bạn dư hơn họ đến 4-5 năm để làm việc đó. Thực ra, một năm đã là đủ học hết chỗ đó rồi, thời gian còn lại, bạn hãy trau dồi thêm văn học, nghệ thuật, ẩm thực, tập thêm thể thao, tìm hiểu về luật pháp... để trở thành "Mr Toàn Năng" nhé!
Không quá khó để có một máy tính để bàn, đúng không? Bạn phải có nó! Nó là cả một thế giới khi cắm đường truyền mạng vào. Giờ bạn cần gì, chỉ cần gõ lên Google: "cách + điều bạn cần học", nó ra tất cả, từ chữ, ảnh, clip hướng dẫn chi tiết đến mức bạn có thể nhắm mắt cũng có thể làm được. Hãy học tất cả mọi lúc. Kể cả đêm, kể cả trong bữa ăn. Đừng nói với tôi về chuyện đau dạ dày khi học, sử dụng máy tính trong lúc ăn, vì nếu không, sau này bạn còn phải làm nhiều thứ nặng nhọc hơn nhiều, kể cả trong khi ăn đấy! 1 năm thôi nhé, bạn có thể nhắm mắt vẫn múa dẻo với bộ công cụ văn phòng của Microsolf Ofice cùng các ứng dụng cơ bản khác rồi! Phởn lên, chơi luôn mấy cái đồ hoạ làm thiệp hay clip có gắn nhạc tặng bạn bè chơi, cho chúng nó lác mắt luôn!
Học tiếng Anh luôn đi. Môn này phổ cập rồi, chẳng đắt đâu. Hãy đi học với tư duy "không học cái này thì sẽ thành câm điếc đấy!" Chỗ lớp tiếng Anh toàn người lạ, cứ mạnh dạn phát biểu búa xua đi cho vỡ ra. Kệ cha chúng nó cười, quen biết gì đâu mà! Học nhiều nhất có thể, nhưng đừng quên giải trí nhé. Mỗi tối, đêm thưởng hẳn cho mình từ 1 đến 2 phim trên Star Movie hoặc HBO, tai nghe lời thoại tiếng Anh, mắt nhìn hình ảnh hành động, hot girl nóng bỏng, mồm lẩm nhẩm đọc phụ đề. Một năm thôi, tự dưng bạn bất ngờ vì có một ngày mình nói tiếng anh mà không cần nghĩ nội dung bằng tiếng Việt nữa. Thử đi, không được bảo tôi, tôi xoá facebook luôn! Nếu không phải là tiếng Anh, thì là tiếng Trung Quốc đi, ngôn ngữ nhiều người sử dụng nhất trên thế giới đấy! Tiếng Tây Ban Nha độc và lạ, tiếng Ả rập cũng được dùng nhiều lắm, nhưng ít thằng nào ở Việt Nam biết, có cơ hội là tiền vào một mớ ngay!
Học lái xe đi. Mất mấy triệu, không có thì vay. Lấy bằng xong đi chạy taxi 1 tháng là dư tiền học lái rồi, vừa nâng cao tay nghề, vừa thông thạo đường phố, địa danh, vừa có tiền. Nếu hãng taxi nào hay có tây du lịch, điều kiện tuyệt nhất để luyện tiếng Anh luôn, còn gì? Nhân tiện nói chuyện tiếng Anh, đừng quên để quyển từ điển bỏ túi và 1 cái bút chì trong nhà vệ sinh. Nơi học có độ tập trung lý tưởng đấy!
Học đi. Ông thầy Google và quản sinh chính là bản thân bạn là những nhân tố quan trọng nhất đưa bạn đến Thành Công từ khắp mọi nơi mà không nhất thiết phải qua Láng Hạ.
Tôi sót cái gì, anh chị nhắc tôi bằng comment nhé. Tôi chả phải là người biết tuốt, chỉ là người máu chia sẻ thôi!
2. HÃY TẬP BUÔN BÁN CÁI GÌ ĐÓ.
Trong khi tụi bạn "cử nhân kinh tế" tương lai của bạn đa ngồi giảng đường ê a "kinh tế thị trường là nền kinh tế mà trong đó người mua và người bán tác động với nhau theo quy luật cung cầu, giá trị để xác định giá cả và số lượng hàng hoá, dịch vụ trên thị trường...." mà chả hiểu cái mẹ gì sất thì bạn hãy thử tìm hiểu có cái gì hay không để kinh doanh. Chả khó như bạn nghĩ đâu, cũng chả cần cửa hàng cửa hiệu, hãy bắt đầu bằng khát khao giàu có và sự chấp nhận vất vả, bạn sẽ học được nhiều điều tuyệt vời đấy. Hơn thế nữa, bạn sẽ bắt đầu có những mối quan hệ với các khách hàng để chuẩn bị cho việc kinh doanh, làm ăn lớn hơn về sau này!
Buôn bán thú vị lắm. Tôi thật. Bạn sẽ học được cách kể các câu chuyện sau cho hấp dẫn, học được cách nắm bắt tâm lý mọi người để từ đó thuyết phục họ làm theo ý mình, học được mọi thứ nhờ buôn bán….
✔Bạn như nhà ảo thuật, phù phép những thứ không đáng giá với người này thành thứ vô cùng giá trị với người khác.
✔Bạn như nhà truyền giáo, cho mọi người biết được rằng cuộc sống của họ nhất định không thể thiếu sản phẩm của bạn bán.
✔Bạn như một ông Bụt, hiện ra, xuất hiện đúng lúc phù hợp, để đưa đúng thứ người mua cần khi họ đang khóc lóc như trong các câu chuyện cổ tích…
Bạn không thể nghèo, chắc chắn không thể nghèo - khi bạn là người bán hàng được yêu quý. Cược đi, nhé!
Biết bán hàng, bạn cũng sẽ biết cách mua hàng, biết cách đánh giá hầu hết các giá trị trong cuộc sống, từ đó, bạn hoàn toàn làm chủ cuộc sống của chính mình. Sướng không?
3. HÃY TRẢI NGHIỆM.
Người ta bảo độ dài của cuộc đời của một người không tính bằng số năm anh ta sống, mà bằng những trải nghiệm anh ta có được trong cuộc đời. Cuộc đời không có trải nghiệm chẳng khác nào cuốn sách không có nội dung, bài hát không có gia điệu, tẻ nhạt lắm các bạn ạ!
Trong khi các bạn cùng lứa của bạn đang ngụp lặn tại trường, hãy dùng sức và sự nhạy cảm của tuổi trẻ để hoà mình vào trong cuộc sống, tìm hiểu những điều thú vị, từ đó, bạn nhận ra chính mình, biết mình phù hợp với điều gì, chỗ nào, với ai. Khi nắm được những điểm này, hãy tăng tốc cuộc đời bạn theo cách nhanh và chắc chắn nhất.
Bạn hãy ngồi một quán rượu cóc, tập cách lắng nghe những gã say chém về sự đời mà không có bất kỳ phản xạ muốn nói với theo nào. Sau này, vô cùng hữu dụng để tránh những sự vạ miệng nơi kinh doanh, công sở hay cuộc đời.
Có tiền, bạn hãy đi xa. Ít tiền, bạn hãy đi gần. Đi càng chậm càng tốt, để xem, và để biết mọi thứ diễn ra và thay đổi thế nào. Cuộc đời không nhiều Steve Job để sáng tạo ra những cái mới đâu, chỉ cần học hỏi những cái cũ mà biến thành ý tưởng kinh doanh của mình cũng đã là tốt, tốt lắm rồi ấy!
Bạn làm cái gì cũng được, không quan trọng, trong thời gian này, nhưng hãy nhớ, phải làm tốt nhất có thể.
✔Ai đó bảo bạn rằng một ngày có 8 tiếng làm việc, hãy hiểu rằng họ đang nói sai nhé.
✔Ai đó nói với bạn là một ngày chỉ có buổi sáng và buổi chiều, hãy nói cho họ, một ngày còn có thêm buổi sáng sớm, buổi trưa, buổi chiều muộn, buổi tối và buổi đêm khuya để học tập và làm việc nhé.
✔Ai đó cho rằng cuối tuần để nghỉ ngơi, thì đừng quên cái đó không dành cho các bạn tại thời điểm này nhé. Sau này, khi bạn có mọi thứ, cuối tuần của bạn sẽ đẹp gấp vạn lần của người ta cơ. Tin tôi thêm lần nữa nhé!
Để tôi kể các bạn nghe một ví dụ, vào những năm 1990, khi tôi mới khoảng 10 tuổi, để phụ giúp bố mẹ, tôi ra bán những chai xăng ở vườn hoa Bác Cổ (đoạn đầu phố Tràng Tiền, Hà Nội). Trời mùa đông rét buốt, gió lạnh từng cơn. Trong khi những người bán giống tôi ngồi cách nhau khoảng 15 mét mỗi hàng, họ che những tấm phên để chắn gió lùa rồi thập thò cổ ra ngóng khách thì tôi luôn trong trạng thái đứng, hoặc đứng nhấp nhổm, tay trái cái phễu, tay phải chai xăng, mắt dõi theo để tìm những người đang có dáng ngó nghiêng tìm chỗ đổ xăng. Tôi luôn là người chiến thắng khi bán nhiều hơn toàn bộ số người kia cộng lại, dù về nhà lúc nào cũng mỏi nhừ chân đến mức độ không đứng được nữa. Với tôi, chiến thắng lúc đó không hẳn là kiếm được tiền, mà là để thỏa mãn cơn khát chiến thắng trong mình.
………Gõ dài quá, trong khi sức một mình tôi là không đủ. Nếu anh chị em nào đọc đến đây, có những trải nghiệm thú vị, những bài học bổ ích, cùng chia sẻ cho các bạn trẻ bằng cách comment nhé. Hoặc nếu không, giúp tôi chia sẻ bài viết này, hoặc tag các em trẻ, người thân của các em vào đây như là một quà tặng nhỏ đến các em, nhé!
https://www.facebook.com/VietGoalAcademy/photos/a.855721257786362.1073741847.855343504490804/1033935633298256/?type=1&permPage=1
_____________________________________
MỘT BÀI VIẾT CỰC HAY DÀNH CHO 178.000 CỬ NHÂN - THẠC SỸ THẤT NGHIỆP.
Lang thang trên mạng, tôi tìm thấy bài viết này của tác giả Nguyễn Minh Ngọc, rất sâu sắc, và rất cần thiết cho các bạn trẻ, các cử nhân - thạc sỹ hiện tại và cả các em nhỏ, khi còn ngồi trên ghế nhà trường... Hãy đọc cho mình, cho các em nhỏ, hãy chia sẻ, để con số khủng khiếp kia đừng gia tăng nữa....
“Tôi xin lỗi các ông bà đang thất nghiệp và cầm tấm bằng thạc sĩ, cử nhân. Tốt nhất hãy xem lại bản thân. Đừng đổ tại xã hội, nền giáo dục, đổ tại xuất thân nghèo khó.
Tôi nói thẳng như sau: Nền giáo dục kém thì đầu ra sẽ phải thất nghiệp hết chứ không thể chỉ riêng ông bà. Đừng có nghĩ người khác may mắn với quan hệ này nọ. Bao con người đi lên từ bàn tay trắng, họ không phải siêu nhân mà họ chỉ cần siêng năng và chẳng quản ngại khó khăn và nỗ lực.
Xã hội này không ai phải có trách nhiệm với ông bà cả. Đừng có ỉ lại và nghĩ rằng xã hội phải giúp đỡ ông bà. Đừng có mơ trông chờ người khác khi chính bản thân lười nhác, không có trách nhiệm với chính mình.
Còn kiến thức thì vứt cái tư duy ông cử nhân, bà thạc sĩ đi. Học xong trường đại học chỉ đủ cho các ông bà thò được đầu lên khỏi mặt đất thôi, còn hít bụi còn chán, chưa phải đã được đứng lên mà đi hiên ngang đâu.
Các ông, bà vẫn đang rơi vào trạng thái "không biết mình đang không biết cái gì" đấy. Và thường trạng thái này là ông bà cứ ngỡ rằng, ông bà đang biết tuốt. Thế giới đang vận động điên đảo lắm ông bà ạ. Nói toẹt ra người ta đang kiếm tiền như nào chắc gì ông bà đã hiểu, chứ đừng nói làm được hay không.
Các ông bà đi làm thì kỹ năng không có, giá trị thấp nhưng lại đòi hỏi công việc phải nhàn hạ, lương cao, tương lai, ổn định. Người ta làm kinh doanh chứ có phải mở doanh trại từ thiện đâu.
Xin lỗi chứ các nhà tuyển dụng buốt hết đầu, nát hết óc vì những vĩ nhân thất nghiệp không màng việc chẳng cao sang.
Ông bà nào đi làm việc tay chân thì y rằng: Cứ hễ hỏi đang làm gì lại trả lời thanh cao là đang đi làm tạm thời thôi, chờ chỗ này chỗ kia ngon. Không muốn gắn bó thì tốt nhất đừng xin việc tạm bợ, hãy thương những nhà tuyển dụng, nhà kinh doanh tý, xin các ông bà đấy.
Thế giới này không có chỗ đứng cho những kẻ lười biếng mà còn bảo thủ. Chỉ có một cách duy nhất được lười biếng đó là ông bà phải thật thông minh và hiểu biết sâu rộng. Còn nếu chưa thì tốt nhất hãy biết mà lao vào làm việc.
Những người tàn tật, chất độc màu da cam họ còn phải dựng rạp làm xiếc, hát rong để tạo ra giá trị cho xã hội. Họ tàn tật cơ thể nhưng tư duy và suy nghĩ họ không tàn tật.
Tôi khẳng định luôn với sự bùng nổ về công nghệ thì những thứ nhàng nhàng như các ông bà làm được sắp chuyển sang phần mềm hết rồi. Các nhà kinh doanh khổ sở vì ông bà nhiều thì họ ắt tìm máy móc và phần mềm thay thế. Dù sao phần mềm nó làm việc và không biết kêu ca. Và thực sự nó khiến những nhà kinh doanh nhẹ đầu.
Hãy xem lại chính mình đi. Nếu ngày hôm nay mà ông bà vẫn đang ngồi chờ mong xã hội cưu mang một công việc thì thực sự ông bà chẳng khác gì kẻ tàn tật về tư duy và suy nghĩ.
Đừng chờ nữa, đừng mong nữa, chẳng ai cần ông bà đâu cho đến khi họ thấy có lợi từ ông bà.
Đứng dậy, đi đi, chứng minh cho mọi người rằng ông bà không hề tàn tật. Nếu thích thì vứt cái bằng đi và lao ra làm việc. Thế giới bên ngoài không phụ công ông bà đâu. Quên cái bằng đi vì chắc gì nó đã giúp ông bà kiếm được nhiều tiền. Quên cái suy nghĩ rằng làm không đúng ngành học là phí phạm đi vì thực chất các ông bà có đúng ngành cũng chưa là cái gì cả.
Sống và làm điều đam mê và thích thú đi. Và đã làm thì ra làm, dồn hết tâm hết sức mà làm cho ra môn ra khoai. Trên đời này không có cái việc gì không kiếm ra tiền cả.
✔Biết nấu ăn thì hãy nấu cho ngon, nấu cả ngày, nấu cả đêm, đọc sách nấu ăn, nấu thật nhiều để rồi một ngày khách sạn 5 sao cũng phải tìm đến ông bà.
✔Biết đá bóng thì hãy đá đi, đá cho giỏi vào, đá ngày, đá đêm... Đá đến khi tuyển quốc gia phải mời ông bà vào.
✔Biết bưng bê nhà hàng thì bưng đi, bưng giỏi vào, bưng bằng 3 ngón tay thôi, học cách vừa bưng vừa lắc đi, học cách bưng đi cầu thang bộ đi. Để nhà hàng 5 sao phải săn đón ông bà và rước như rước người nổi tiếng.
✔Biết về máy tính thì kiếm tiền online đi. Click vào link cũng kiếm được tiền, tải file lên cho người ta down cũng kiếm được tiền, up video YouTube cũng kiếm được tiền, mạng xã hội cũng kiếm được tiền.
Làm đi, ăn ngủ với nó, đừng có mà đứng núi này trông núi nọ. Làm đến khi cả mớ tiền đổ về cho xã hội nể ông bà đi. 2 năm, 3 năm cũng phải gắn bó, trời không phụ người đâu.
Nếu được sinh ra lành lặn, được ăn học để nhoi lên khỏi mặt đất là ông bà đã hơn bao người. Nhưng đừng nghĩ đó là đích đến mà hãy tỉnh táo đi, đây mới chỉ là bắt đầu. Đây mới là vạch xuất phát. Vứt cái giải huyện, giải tỉnh, Olympic hay gì đó trong quá khứ đi. Xã hội cần giá trị không cần mấy thứ quá khứ đó.
Đứng lên đi. Ngồi đó mà tự hào gì khi nằm trong dân số 178.000 người thất nghiệp kia.
Không ai cho ông bà việc thì đứng ra mà cho người khác việc. Làm sao phải sợ người nào. Không có luật pháp nào cấm ông bà trở nên tài giỏi. Tôi chưa thấy ai chăm chỉ mà thất nghiệp cả.
Còn chưa thức tỉnh, còn đổ lỗi cho bên ngoài mà vẫn chưa biết cội nguồn là TẠI BẢN THÂN thì xin chào thân ái và quyết thắng”.
Còn với những người đã được coi là "trưởng thành", có công việc ổn định, theo các anh chị, những bạn trong con số 178.000 cử nhân - thạc sỹ kia, họ cần gì ngoài tấm bằng, hãy chia sẻ tại đây nhé, admin sẽ tổng hợp và hy vọng có một vài bài viết hữu ích cho các bạn ấy, nhé!
Xin cám ơn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét