Thứ Năm, 18 tháng 6, 2015

Sử Việt Bằng Thơ

Sử Việt Bằng Thơ (di cảo tnxm.net)
Việt Nam hai tiếng thân yêu,
Bốn nghìn năm ngẫm cũng nhiều phết nha.
Buồn cho lịch sử nước nhà,
Sách giáo khoa viết rất là éo hay.
Gây nên cơ sự thế này,
Học sinh thấy chán nên quay mông vào.
Mong chờ cải cách biết bao,
Bộ giáo dục muốn làm sao thì làm.
Phải tạo hứng khởi dâng tràn,
Nhớ rằng sách viết cho đàn em teen,
Văn phong phải thật vãi lìn,
Đọc xong phải sướng phát điên phát rồ
Tiện đây tặng lũ học trò,
Bài thơ sử Việt học cho thuộc lòng.
Đọc xong tự khắc tinh thông,
Xứng danh trí thức vừa hồng vừa chuyên.
...
Hai vạn năm trước Công Nguyên,
Thời mà miền Bắc nối liền Hải Nam,
Từ đâu ở khắp trong hang,
Người tiền sử đã lang thang đầy đường.
Săn bắn hái lượm tha phương,
Mài đá cuội gắn với xương làm rìu.
Bẫy chim bẫy thú rất siêu,
Thời đồ đã cũ rất nhiều cái hay.
(Nói chung cứ nhớ thế này:
Sông Hồng sông Mã những ngày xa xưa,
Là vùng nóng ẩm bốn mùa,
Dân cư hái lượm cũng vừa đủ ăn.
Au-tra-lô-ít da ngăm,
Là tổ tiên của hơn trăm tộc người.
Chèo thuyền đánh cá muôn nơi,
Khắp mình xăm trổ ăn chơi vãi lìn.)
Gọi là nòi giống Rồng Tiên,
Lập nên một nước ở miền Lĩnh Nam.
Kéo dài hết tận Trường Giang,
Đi theo thể chế liên bang cộng hòa.
Xích Quỷ tên hãm bỏ bà,
Quân tàu vây đánh thế là chết toi.
Thuận theo nguyện vọng muôn nơi,
Hùng King đứng dậy đáp lời núi sông.
Lấy lại vùng đất cha ông,
Để nhân dân có chỗ trồng lúa xơi,
Hai nghìn năm ở sách giời,
Truyền qua mười tám cái đời Hùng King.
(Vừa cầm máy tính linh tinh,
Các vua sống thọ trung bình hơn trăm)
Thế rồi ở phía xa xăm,
Có anh Thục Phán đến thăm xứ này,
Tự nhiên lại thấy hay hay,
Nhân Hùng King ngỏm cướp ngay tức thời.
Âu Lạc từ đó ra đời,
An Dương Vương lại di dời thủ đô.
Cổ Loa thành đắp rất to,
Chẳng may thuê phải phụ hồ hơi ngu.
Được năm ngân sách bội thu,
Xi măng sắt thép hình như đủ xài.
Ngày xây đêm cứ đổ hoài,
May thay vua lại quen ngài Kim Quy,
Yêu ma đánh đuổi hết đi,
Bọn tham nhũng xử lăng trì không tha.
(Thành xây lên xấu như ma,
Giống con ốc vặn nhưng mà to hơn.)
...
Thế rồi bọn khựa du côn,
Lại âm mưu chiếm giang sơn nước mình.
Nhà Tần vừa buổi bình minh,
Thằng Doanh Chính đã động binh không ngừng.
Mưu đồ bành trướng lung tung,
Triệu Đà danh tướng lẫy lừng dẫn quân.
May mình chế được nỏ thần,
Đem ra bắn thử chết gần hết luôn.
Triệu Đà sợ vãi linh hồn,
Đem con trai đến cầu hôn xin hòa.
Thục Phán vốn tính xuề xòa,
Nên cho ở rể một nhà cho vui.
Mỵ Châu đầu óc chó thui,
Bị thằng Trọng Thủy nó xui làm liều.
Nỏ thần nó trộm mất tiêu,
Rồi quân tàu đánh đổ xiêu cả thành,
Cổ Loa lửa cháy tan tành,
Mỵ Châu cùng Thục Phán đành rút lui
Chạy ra tận đến biển rồi,
Kim Quy lúc đó đang ngồi đằng xa:
"Kon Mỵ Châu nó phản cha,
Xin vua hãy chém chết bà nó ngay".
Vua quay lại chém thẳng tay
Mỵ Châu lè lưỡi lăn quay ra đường.
Nước nhà gặp cảnh bi thương,
Nghìn năm Bắc thuộc chán chường lắm thay..
...
Từ khi tàu chiếm xứ này,
Nhân dân Giao Chỉ càng ngày càng căm.
Từ Cửu Chân đến Nhật Nam,
Ai ai cũng ghét bọn tham quan tàu.
Hai Bà Trưng đánh Luy Lâu,
Toàn dân khởi nghĩa chém nhau tơi bời.
Mê Linh tiếng trống vang trời,
Sáu lăm thành chiếm thế rồi làm vua.
Nước tàu éo dễ chịu thua,
Mã Viện được lệnh nên lùa quân sang.
Bọn này khốn nạn chơi gian,
Cởi truồng cả lũ xếp hàng xung phong
(Quân ta toàn nữ binh không,
Nhìn thấy quân địch toàn lông với bìu.
Từ quân đến tướng liêu xiêu,
Quăng gươm giáo chạy mất tiêu về nhà)
Nghe tin tàu đánh thắng ta,
Nhảy xuống sông Hát hai bà thăng thiên.
Sẵn lòng căm hận vô biên,
Bốn phương khởi nghĩa triền miên tháng ngày,
Triệu Thị Trinh áo tung bay,
Cưỡi voi đánh dẹp một bầy Đông Ngô.
Vạn Xuân một dải cơ đồ,
Buổi đầu độc lập ai ngờ cũng tan.
Thương phường áo vải lầm than,
Lệ chi quăng gánh, Thúc Loan phất cờ.
Phùng Hưng hào kiệt bấy giờ,
Dương Thanh đuổi giặc chẳng thờ ngoại bang.
Rồi lửa cháy Bạch Đằng Giang,
Ngô Quyền đại phá hàng ngàn tinh binh.
Khiến quân Nam Hán rùng mình,
Nước nhà độc lập thái bình muôn nơi.
Nghìn năm Bắc Thuộc qua rồi,
Chẳng bao lâu lại khắp nơi tanh bành.
Sứ quân cát cứ loanh quanh
Mười hai thế lực tranh giành lẫn nhau.
Hoa Lư một thủa cờ lau,
Có Đinh Bộ Lĩnh mưu sâu vãi lìn.
Đánh nhau từ thủa còn teen,
Sứ quân thằng chết thằng xin đầu hàng.
Nhà Đinh lưu sách sử vàng,
Là triều phong kiến huy hoàng đầu tiên.
Đại Cồ Việt Quốc là tên,
Đinh Tiên Hoàng Đế sớm lên chầu trời.
Lê Hoàn nhận áo lên ngôi,
Nhà Tiền Lê được ra đời từ đây.
Đánh cho quân Tống biết tay,
Phía Nam lại giã tan bầy quân Chiêm.
...
Hòa bình thiên hạ ấm êm,
Ba mươi năm lại thay thêm một triều.
Công Uẩn văn võ rất siêu,
Lựa thời cơ để làm liều cướp ngôi.
Vương triều nhà Lý ra đời,
Thấy Hà Lội đẹp nên dời đô lên.
Đại Việt chính thức là tên,
Nước ta từ đó có trên bản đồ.
Chùa chiền xây dựng rõ to,
Quốc gia đạo phật ấm no vãi lìn.
Dẫn quân đánh Tống bình Chiêm,
Dạy dân đọc sách thánh hiền Trung Hoa.
Tam giáo đồng thuận chan hòa,
Nhìn chung nhà Lý rất là văn minh.
Hai trăm năm hưởng thái bình,
Thế rồi họ Lý thình lình ra đi.
Huệ Tông ngu éo biết chi,
Trần Dung nham hiểm khác gì yêu tinh
Thủ Độ lên nắm quyền binh,
Phế vua cho cháu của mình lên ngôi,
Đặt mông chưa ấm chỗ ngồi,
Bọn Nguyên Mông nó lại đòi xâm lăng.
Tình hình càng lúc càng căng,
An Tư công chúa đem dâng cầu hòa.
Nhà Trần vừa đấm vừa xoa,
Thăng Long hoang vắng như là nghĩa trang.
Vườn không nhà trống sẵn sàng,
Đêm đêm ta lại nhẹ nhàng xung phong.
Ba quân trên dưới một lòng,
Thoát Hoan thua trận trốn trong ống đồng.
Mấy chục năm đánh éo xong,
Hao binh tốn của mà không được gì.
Phần vì tướng lĩnh ngu si,
Địa hình hiểm trở ngựa phi vào lìn.
Quốc Toản hổ tướng tuổi teen,
Dẫn quân nghênh chiến cùng nghìn lính ngoe,
Cờ thêu sáu chữ vàng hoe,
Quả cam anh bóp nát nhoe mới tài.
Lại có Quốc Tuấn râu dài,
Giỏi văn nên viết mấy bài động viên,
Anh em binh sĩ khắp miền,
Nghe Hịch tướng sĩ xong liền xông lên.
Ba lần chiến thắng vang rền,
Nước ta từ đó ấm êm hòa bình.
...
Từ hồi chấm dứt đao binh,
Nhà Trần được xõa hết mình thâu đêm.
Đê điều mặc mẹ dân đen,
Vỡ đê vua kệ éo liên quan gì.
Có anh quan lớn Quý Ly,
Thấy đất nước đã suy vi tan tành.
Nhìn dân nheo nhóc không đành,
Lựa thời cơ cướp quyền hành của vua.
Cải cách nhưng chả ăn thua,
Thu bao nhiêu thuế vẫn chưa đủ dùng,
Bỏ Thăng Long để lên rừng,
Kinh thành dời tận về vùng Tây Đô.
Đại Ngu tên thật vãi lờ,
Xây thành bằng đá để chờ đánh nhau.
Dưng mà cũng chả được lâu,
Quân Minh sang tẩn vỡ đầu Quý Ly.
Súng thần công chả ích chi,
Nhà Hồ bị tóm rồi đi sang tàu.
Nước ta nếm cảnh thương đau,
Hai mươi năm kiếp ngựa trâu tôi đòi.
Quân Minh tội ác ngút giời,
Dã man tàn bạo đất trời không dung.
Có ông Lê Lợi anh hùng,
Lam Sơn khởi nghĩa, núi rừng náu thân.
Nguyễn Trãi khai quốc công thần,
Nguyên Hãn tôn thất nhà Trần cầm binh.
Cuối cùng diệt được quân Minh,
Nước nhà lại hưởng thái bình tự do.
Bình Ngô Đại Cáo hát to,
Bại binh thuyền ngựa cấp cho để về.
...
Nước mình từ thủa Hậu Lê,
Đạo Nho của khựa được bê về dùng.
Lấn đất xuống tận miền Trung,
Cuối cùng nội chiến lung tung giành quyền.
Đăng Dung mưu mẹo vô biên,
Lập ra nhà Mạc thịt liền hai vua.
Nguyễn Kim tẩn mãi éo thua,
Nam Bắc Triều đánh mãi chưa thấy dừng.
Phù Lê diệt Mạc tưng bừng,
Họ Trịnh họ Nguyễn cuối cùng phân hai.
Non sông chia cắt dài dài,
Hai bên cứ đánh nhau hoài không xong.
Quân Trịnh chiếm được Thăng Long,
Nhà Mạc thua chạy cong mông lên rừng
Vua Lê chúa Trịnh sống chung
Mở toang cửa biển để cùng giao thương.
Kinh tế phát triển phi thường,
Đại Việt thành một liệt cường Á Châu.
Văn hóa, quân sự tiến mau,
Đàng Ngoài khắp chốn mạnh giàu ấm no.
Hải binh thuyền lớn pháo to,
Mấy anh truyền giáo cũng cho hành nghề.
Nhà Nguyễn diệt Trịnh phù Lê,
Đàng Trong kêu gọi dân về khẩn hoang.
Chiêm Thành, Chân Lạp đều tàn,
Dân mình xuống lập xóm làng trong Nam.
Buồn vì chia cách giang san,
Binh đao nội chiến lầm than muôn trùng.
Loạn thế ắt xuất anh hùng,
Cờ đào áo vải, Quang Trung lên đường.
Nguyễn, Lê, Trịnh nát như tương
Quân Xiêm bị đập nhừ xương nhớ đời.
Diệt quân Thanh ở Ngọc Hồi
Đống Đa máu nhuộm xương phơi thành gò.
...
Nhà Tây Sơn cũng xuống mồ,
Nguyễn Ánh tái lập cơ đồ rất nhanh.
Nhà Nguyễn cứ thế hình thành,
Chỉ còn qua lại loanh quanh với tàu,
Bế quan tỏa cảng mới đau,
Việt-Thanh cùng nắm tay nhau thụt lùi.
Người Tây cũng chẳng chịu lui,
Mấy ông cha xứ vẫn chui được vào.
Vua liền cấm đạo gắt gao,
Mấy anh Công giáo kêu gào quan Tây.
Hải quân Pháp nhợn đến ngay,
Tấn công nã pháo mấy ngày không thôi.
Sơn Trà nó đổ bộ rồi,
Nhân dân nhất trí là chơi đến cùng.
Nỏ tên, gươm giáo, kiếm cung,
Cái gì đánh được là dùng để chơi.
Tẩn nhau mấy chục năm trời,
Toàn dân đứng dậy đáp lời Cần Vương
Ba Đình tử thủ kiên cường,
Bãi Sậy xác giặc đầy đường xóm thôn.
Cờ Đen trống trận dập dồn,
Chiến công Cầu Giấy bạt hồn giặc Tây.
Vua Hàm Nghi bị lưu đày,
Nghĩa quân thì cũng đến ngày bại vong.
Triều đình hèn hạ vô song,
Đầu hàng quân giặc để mong giữ quyền.
Bao cuộc khởi nghĩa liên miên,
Thực dân phát hiện là liền đập tan
Duy Tân đàn áp bạo tàn,
Đông Du triệt hạ muôn vàn xót xa.
...
Thương cho dân tộc của ta,
Bên thì phong kiến, bên là thực dân.
Đắng cay tủi nhục muôn phần,
Nhà Rồng năm đó tiễn chân của Người,
Lên thuyền rong ruổi muôn nơi,
Tìm cho dân tộc cuộc đời tự do.
Ba Lê tuyết lạnh co ro,
Bàn tay lần giở từng tờ luận cương.
Hiệp thông Cách mạng bốn phương,
Mác Lê chủ nghĩa con đường ấm no.
Bao lâu cho đến bây giờ,
Chiến tranh thế giới, thời cơ đến rồi!
Quân Nhật đánh Pháp tơi bời,
Ba miền nổi dậy khắp nơi một lòng.
Dân quân đoàn kết hiệp đồng,
Cách mạng tháng Tám cờ hồng phất cao.
Chín năm kháng chiến quên sao,
Điện Biên năm ấy lưu vào sử xanh.
Nhưng hòa bình vẫn chửa thành,
Bọn giặc Mỹ Ngụy cố giành miền Nam.
Đem chính nghĩa diệt bạo tàn,
Đội quân áo vải từng đoàn xung phong.
Khe Sanh súng bắn đỏ nòng,
Mậu Thân máu chảy thành dòng hôi tanh.
Quảng Trị xương trắng Cổ thành,
Chịu không được nhiệt Mỹ đành rút lui.
(Trước khi bỏ của lấy người,
Không quân Mỹ cũng nếm mùi đau thương,
Cũng vì sức mạnh phi thường,
Hậu phương miền Bắc kiên cường đấu tranh.
Máy bay Mỹ cháy tanh bành,
Điện Biên dưới đất hóa thành trên không).
Dẹp rồi lũ kiến chòm ong,
Bầy xâm lược đã chạy cong đít rồi.
Miền Nam thẳng tiến đi thôi,
Mùa xuân năm ấy đất trời hát vang.
Ba mươi năm thật huy hoàng,
Chủ nghĩa xã hội nhịp nhàng tiến lên.
Tự dưng mấy mạn vùng biên,
Mấy thằng bành trướng tham tiền đánh ta.
Một đằng đế quốc Trung Hoa,
Đằng kia Pôn Pốt, rất là nguy nan.
Toàn quân ý chí dâng tràn,
Nhân danh chính nghĩa đập tan quân thù.
Khơ me bị bóp nát nhừ
Kéo lên Tây Bắc tiễu trừ xâm lăng.
Quân tàu chết đến vạn thằng,
Bị quân ta đánh gãy răng vỡ đầu
Nhân khi ta bận đánh nhau,
Hoàng Sa đã bị giặc tàu nó xơi,
Trường Sa chiến sự long trời,
Tuy rằng hai nước vẫn chơi bình thường.
Mấy thằng tàu chệt bất lương,
Vừa rồi nó lại đơn phương hút dầu.
Giàn khoan nó đóng từ lâu,
Kéo luôn xuống biển đối đầu nước ta.
...
Quyết tâm bảo vệ Hoàng Sa,
Đoàn kết giữ lấy đất cha ông mình.
Xin đừng tổ chức biểu tình,
Bạo loạn đập phá mất hình ảnh chung.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét