Thứ Ba, 9 tháng 6, 2015

Lịch sử đã có những trang bị lãng quên

Lịch sử đã có những trang bị lãng quên.

Những người Việt thuộc thế hệ 9x đổ xuống, không nhiều người biết được bản chất và gốc rễ của thắng lợi mùa xuân năm 1975 là từ đâu, tất cả chúng ta đang sống, thừa hưởng di sản của một con người, một nhà chính 
trị nắm giữ chức vụ cao nhất của đất nước, ông ở một căn nhà bình thường, không xe đẹp, không nhu yếu phẩm xa xỉ, sống cùng với con cháu trong gia đình, ngăn cách với thế giới bên ngoài bằng cánh cửa thép chống đạn rất dày. Trong căn phòng nhỏ, một nhân cách cực lớn đã dành tất cả sức lực trí tuệ của mình cùng đồng bào cả nước dệt nên trang sử vàng chói lọi, truyền cảm hứng cho các dân tộc nhược tiểu khắp năm châu tự đứng lên giành lấy độc lập tự do.

Lê Duẩn - vị hải đăng sáng chói soi rọi 4000 năm văn hiến, công lao to lớn của Người nên được toàn thể nhân dân nhìn nhận đúng mực, công bằng hơn. Thật khó chấp nhận khi ngay cả sách giáo khoa lịch sử cũng chỉ dành vài dòng sơ sài để viết về ông, một sự bất công đối với một nhân vật đã trở thành huyền thoại.

Suốt cuộc đời cống hiến hăng say,
Chẳng bữa ăn ngon, chẳng giấc ngủ đầy.
Chợp mắt trưa vẫn mơ ngày thắng lợi,
Bên kia sông triệu đồng bào vẫn đợi.
Thấy dáng Người vời vợi tựa non cao.

Lê Duẩn tên Người sánh những vì sao,
Những chiến công sử sách nào chép xuể?
Yêu non sông bằng tấm lòng trời bể,
Tình nghĩa riêng Người chỉ để trong tim.

Ta muốn vươn mình hoá những cánh chim,
Bay muôn phương báo tin Đại-Thắng,
Của cuộc chiến mười nghìn đêm thức trắng,
Mầm non sau cay đắng lại đâm chồi.

Ta muốn mỉm cười, cười mãi không thôi.
Nam Bắc chung vui, vui thời-thắng-Mỹ
Mấy mươi năm kiên cường không nghỉ
Gót giày đinh gieo đâu chỉ căm hờn.

Ta đồng lòng đốt trụi dãy Trường Sơn,
Những dấu chân đi núi mòn, sông cạn.
Tên Người trong tim cùng bước đều mạnh dạn,
Thép đã tôi rồi lửa đạn có hề chi?

Ta khinh thường những kẻ hoài nghi,
Phê phán ba hoa khác gì phản-động,
Thấu sao nổi tầm cao, chiều rộng,
Của bậc vĩ nhân lồng lộng tường minh.

Ta chỉ là một của muôn vạn chúng sinh,
Vui sướng nào hơn hiểu tâm tình lãnh-tụ.
Ta lặng im nghe lòng mình tự nhủ,
Phải sống sao cho chẳng phụ công ơn,

Khi Tổ quốc giong buồm ra biển lớn,
Xin để tên Người làm ngọn hải đăng.
Soi sáng đường rẽ sóng lướt băng băng
Dẫu đêm đen sương khói mù giăng,
Ta chẳng ngại vì biết rằng đâu đó.
Ở trên cao đôi mắt Người soi tỏ,
Sợ gì không nhuộm đỏ cả năm châu?

Hà Nội 30/4/2015


Tác giả: Phú Phú 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét